Tiếng la hét của ông lão lập tức thu hút người đi đường xúm lại. Ba cô gái trong xe đồng loạt sầm mặt. Bọn họ đều cảm nhận rất rõ, xe chưa hề đụng vào ông ta.
Cố Quyên Nhĩ mở cửa bước xuống, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn ông lão đang la hét đầy khí thế. Giọng ông ta còn to hơn cả tiếng trẻ sơ sinh mới đẻ.
Cố Tuyên Kiều cùng An Mộng liếc nhau. An Mộng giả bộ quan tâm, đi tới hỏi: "Ông ơi, ông không sao chứ?"
"Không sao cái gì? Các người tông tôi! Mau bồi thường hoặc đưa tôi đi bệnh viện, nhanh lên!" Ông lão nắm chặt cánh tay Cố Tuyên Kiều, sợ cô ấy chạy mất.
Quả nhiên, là trò cố ý ăn vạ.
Ánh mắt Cố Tuyên Kiều hơi lạnh, khẽ ra hiệu cho An Mộng.
An Mộng hiểu ý, lặng lẽ rút ra khỏi đám đông, đưa Cố Quyên Nhĩ và Hàn Tuyết Nhu về xe, để mình Cố Tuyên Kiều ở lại giải quyết với ông lão.
Vừa lên xe, An Mộng lập tức gọi điện: "Văn Hưng Khu là địa bàn của cậu phải không? Lão đại gặp một ông già ăn vạ, qua xử lý đi."
An Mộng vừa dứt lời, Cố Quyên Nhĩ đã kéo tay cô ấy, chỉ vào mình: "Không cần gọi người, tôi giải quyết được."
An Mộng ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Cố Quyên Nhĩ lấy điện thoại tắt máy. Ngay sau đó, cô ấy đổi số khác, thản nhiên bấm gọi: "“Alô, 110 phải không? Tôi muốn báo án, ở đây có người lừa đảo, địa chỉ là..."
"Hả?" An Mộng ngớ người, há hốc mồm nhìn Cố Quyên Nhĩ thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889484/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.