Hướng Tình hiểu lầm hành động đó, không khỏi hỏi: "Anh vẫn còn khó chịu lắm à? Có muốn ngủ một lát không?"
"Một chút." Lộ Tranh khẽ nói, giọng vẫn còn khàn, "Nhưng không ngủ được."
"Vậy phải làm sao đây?" Hướng Tình hơi nhíu mày, tỏ vẻ băn khoăn.
Lộ Tranh chớp mắt một cái. Thực ra mắt anh vẫn còn rất đau nhức, dù không ngủ được, chỉ cần nhắm lại nghỉ ngơi cũng sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng anh không nỡ.
Có lẽ vì người bệnh thường nhạy cảm hơn, dù đã quyết tâm không để những suy nghĩ này làm phiền Hướng Tình, nhưng vào lúc này, anh vẫn không thể cưỡng lại sự khao khát được cô quan tâm, thậm chí bản năng muốn có nhiều hơn thế.
"Anh nhớ…" Anh suy nghĩ một lát, chậm rãi nói, "Hồi nhỏ, mẹ anh thường hát ru cho anh nghe, rất hay."
Hướng Tình: "…"
Cô muốn nói: "Em đâu phải mẹ anh", nhưng rồi lại nghĩ, Lộ Tranh đã mất bố mẹ từ rất sớm, có lẽ những ký ức này là một trong số ít những kỷ niệm ấm áp mà anh có thể hoài niệm. Hơn nữa, hiện tại anh còn là một bệnh nhân.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nói: "Nhưng em không biết hát!"
"Ừm, anh cũng không định bảo em hát." Lộ Tranh nói, nhưng giọng điệu có chút ỉu xìu, ánh sáng trong mắt cũng dần nhạt đi.
Hướng Tình lại thấy mềm lòng, cô khẽ thở dài, kéo ghế ngồi xuống bên giường, lấy điện thoại ra: "Thế này đi, em đọc sách cho anh nghe nhé? Chuyển hướng sự chú ý một chút, có khi sẽ bớt khó chịu. Có khi còn giúp anh ngủ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-gap-du-hoa-lanh/4700720/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.