Không khí như được luân chuyển trở lại, ngay cả ánh nắng ban mai dường như cũng sáng hơn, trong cơ thể Lộ Tranh cũng bắt đầu dâng lên một chút sức lực.
Anh kéo chăn ra, há miệng định trả lời: "Xuống ngay."
Nhưng vừa mở miệng, anh mới phát hiện cổ họng mình khản đặc, giọng nói phát ra không còn mạnh mẽ như anh tưởng, mà yếu ớt như một hơi thở mong manh.
Ít nhất là không thể vọng ra khỏi cánh cửa để đến tai Hướng Tình.
Lộ Tranh đột nhiên hoảng hốt, cố gắng chống người dậy, chuẩn bị bước xuống giường. Nhưng động tác này khiến trước mắt anh tối sầm, mọi thứ xung quanh như đang xoay vòng. Anh phải ngồi yên trên mép giường một lúc, chờ cơn choáng váng qua đi, mới từ từ đứng lên, lê bước đến mở cửa.
Nhìn thấy người đứng trước cửa, Hướng Tình sững sờ.
Tính ra, cô đã quen biết Lộ Tranh hơn một năm. Trong suốt thời gian này, dù hai người thường xuyên chung sống dưới một mái nhà, nhưng Lộ Tranh vốn nghiêm túc, kỷ luật, mỗi lần ra khỏi phòng đều chỉnh tề gọn gàng, nên cô chưa từng thấy dáng vẻ lộn xộn sau khi vừa ngủ dậy của anh.
Nhưng giờ phút này, bộ đồ ngủ trên người anh nhàu nhĩ, tóc tai rối bời, ngay cả gương mặt cũng lộ vẻ mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu, lười biếng tựa vào khung cửa.
Dáng vẻ sa sút này không những không làm ảnh hưởng đến hình ảnh của anh, mà ngược lại, còn khiến anh toát lên một vẻ mong manh mà ngay cả khi ngồi trên xe lăn cũng không có.
Thế nào gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-gap-du-hoa-lanh/4700719/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.