Còn anh, đã gặp được Hướng Tình.
Người ốm luôn có đặc quyền.
Có lẽ Lộ Tranh chưa hoàn toàn nhận thức được điều này, nhưng bản năng đã giúp anh tận dụng triệt để quyền lợi ấy.
Suốt hai ngày liền, anh ở lì trong phòng, cơm do Hướng Tình mang lên, nước do Hướng Tình đưa tận tay, thậm chí còn có thể tùy ý yêu cầu một số dịch vụ không quá đáng lắm.
Nói răng trừ việc không thể gối đầu lên đùi cô mà làm nũng thì sự chăm sóc của Hướng Tình dành cho anh còn chu đáo hơn cả trong ký ức về mẹ cũng không quá.
Nếu như trước đây, anh có bảy phần bệnh thì sẽ chỉ để lộ ba phần, còn lại sẽ âm thầm chịu đựng. Nhưng bây giờ, trên nền tảng của bảy phần bệnh ấy, anh lại "diễn" thêm năm phần nữa, tổng cộng biểu hiện ra ngoài là mười hai phần.
Chỉ là một trận cảm nhẹ, vậy mà thể hiện ra ngoài lại nghiêm trọng chẳng khác nào bệnh nan y.
Đặc biệt là ngày thứ hai, từ sáng sớm, cổ họng Lộ Tranh đã ngứa rát, ho không ngừng cả ngày, thậm chí có thể khiến người ta lo lắng rằng anh sẽ ho đến mức bật cả phổi ra ngoài.
Hướng Tình đành bảo nhà bếp ninh một nồi lớn canh lê, cứ hai tiếng lại bắt anh uống một bát.
Giữa mùa hè nóng nực mà phải uống canh nóng, mỗi lần uống xong anh đều toát mồ hôi như tắm, đã vậy còn không được bật điều hòa, đúng là cực hình.
Nhưng đến tối, tình trạng ho đã cải thiện đáng kể. Anh tắm nước nóng, rồi lên giường ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-gap-du-hoa-lanh/4700721/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.