Tôi cố vươn cánh tay ra, nhúc nhích mấy ngón căng cứng như thể sắp hóa đá, môi mấp máy không ngừng nhưng chẳng có lời nào thốt ra, lưỡi như thể bị cắt đứt, cổ họng bỏng rát, nước bọt nuốt xuống như lửa nóng thiêu đốt...
“bánh xe vận mệnh đã chuyển động...dù nhớ hay không cũng sẽ bị cuốn vào, không cách nào thoát khỏi...nên sớm nhận ra...bản thân là ai...người... gác... cổng...”
Hắc khí nhân xoay người, vươn tay đẩy cửa, một chân đã bước vào cánh cổng đặt giữa cây cầu xương người.
Cánh tay vẫn đặt trên mặt cửa được tạo ra từ những bộ xương khô, không đẩy hết, khuôn mặt hơi quay lại...
“không có cách nào thoát sợi dây ràng buộc vô hình của số phận...và bọn chúng, sẽ mãi mãi ở nơi đây...chờ được tiếp nhận..đừng...chốn ...tránh...”
Âm thanh cứ nén mãi trong lòng, như xương mắc trong cuống họng, bức bối, khó chịu, nhịp tim đập dồn dập như thể không khí bị bòn rút đi hết...Tôi muốn nói...
Tôi muốn nói gì đột nhiên lại chẳng biết phải đặt câu hỏi như thế nào...Như thể ngôn ngữ trở lên lạ lẫm, câu cú trở lên hỗn loạn, dù có cố gắng sắp xếp sắp xếp một hồi trong đầu, vẫn không thành câu hoàn chỉnh, có nghĩa.
-Tiểu Minh.
Hả?
-Tiểu Minh.
Hả?
Cơ thể như đeo đá tảng, nặng nhọc tới mức tứ chi phải chăng có một đám người cứ đeo dính không chịu buông bỏ.
Đã thế đầu đau lắm, âm thanh cứ ồn ào huyên náo không ngừng, lặp đi lặp lại những câu vô nghĩa, càng cố nghĩ tới nó, càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101632/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.