Gã rút điếu thuốc lá,một tên khác tới châm lửa cho.Gã thờ ơ ra lệnh.
-mang tên kia tới bệnh viên…
Tôi chớp mắt không hiểu ý tứ…lời nói lại cứ thế tuôn ra khỏi miệng.
-bệnh viện?này,tôi muốn tới đó thăm bố nuôi…
Đám cai ngục nhìn nhau cười cười,tôi vẫn cứ ngây ngô không hiểu chuyện.
-Đưa hắn tới phòng 610…
Gã nói có vẻ lơ đãng,dứt lời 1 tên tiến tới mở cũi cho tôi.
-Muốn tới bệnh viện sao?
Tên cai ngục đó nhìn tôi từ đầu tới chân rồi cười nhếch mép,nhẹ giọng hỏi.
Tôi gật gật.
-đi theo tao.
Gã nói và dẫn đường,một tên khác áp tải phía sau.Hành lang chật hẹp vàkhúc khuỷu,những ngọn đèn tròn ánh vàng bình thường tạo cảm giác ấm áp ở nhà dân,thế mà lắp tại đây lại tạo ra cảm giác trái ngược hoàn toàn.
Cứ cách 20 m mới có một ngọn đèn thắp sáng khiến cho không gian cảm tưởngyên tĩnh kỳ thực lại bất ổn tới mức bất an.Tôi nhìn những luồng hắc khítúa ra từ 2 tên dẫn đường,từ những căn phòng 2 bên lối đi,từ khắp mọinơi trong khu trại tù và đổ về một hướng…
Cánh cửa phòng 610 mởra,bên trong chỉ có một ngọn đèn duy nhất vàng vọt thắp sáng ở chínhgiữa,chúng đẩy tôi vào và lập tức đóng cửa lại.Rồi đột ngột 2 tên không nói không rằng dùng dùi cui liên tục đánh vào cơ thể tôi.
Đánhđập liên tục 1 tiếng đồng hồ cho đến khi tôi không thể đứng vữngđược,nằm vật xuống sàn tù lạnh ngắt,còn 2 tên cai ngục ra cái bàn nhỏ kê gần đó ngồi uống nước nghỉ ngơi.
Bấy giờ tôi mới có thời gian dùng đôi mắt sưng vù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/143639/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.