Chúng tôi cứ ngồi bó gối như thế cho đến sáng tinh mơ hôm sau,cả đêm bọnchúng thay phiên nhau trông coi xem chúng tôi có ai ngủ gật liền bị dùicui đập vào thành cũi cho tỉnh. 
Sáng hôm sau chúng tôi được thảcó 10 phút đi làm vệ sinh cá nhân rồi được ăn bữa cơm tử tế hơn.Nhưngtôi không cảm thấy đói lắm,cũng chẳng muốn ăn lên chia bớt cho chú Vương quân và anh Trương tú ngồi bên cạnh. 
-Thằng nhóc này, người gầy như que tăm thế kia,nếu lại còn bỏ bữa thì làm sao chống chọi được đây? 
-tiểu Minh,nghe lời chú Vương,phải cố mà ăn chứ? 
Tôi vừa lắc đầu vừa múc hết đồ ăn cho 2 người,chỉ uống một chút nước rồinhìn quanh một vòng,dù trông ai cũng mỏi mệt bơ phờ vì bị thiếu ngủnhưng ai cũng đang cặm cụi ăn thật nhanh vì chúng chỉ cho 10 phút. 
Sau đó thì chúng tôi bị chuyển tới trại lao động cưỡng bức,ở nơi này chúngtôi phải nhặt các thanh thép có cạnh thô với kích thước khác nhau từ một đống cao vài mét và chuyển chúng lên một xe tải to.Mỗi nhóm chỉ có bốnngười để xếp đầy một chiếc xe tải với khoảng 4 đến 5 tấn thép. 
Bọn chúng không phát bao tay bảo vệ,tôi cứ bàn tay trần mà lao động khiếncho cánh tay và bàn tay chi chít các vết cắt từ những thanh thép. Giưãthời tiết giá lạnh như vậy chúng tôi làm việc từ 7 giờ sáng đến 8 giờtối,được nghỉ nửa tiếng ăn cơm và đi vệ sinh lúc 1giờ. 
Thép vẫn còn nóng chạm vào làn da trần của tôi tạo ra nhiều vết bỏng,mồ hôi lại túa ra càng làm vết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/143638/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.