Lúc tất cả mọi người đang chăm chú nhìn mình, Lục Khinh Lan hắng giọng một cái, chậm rãi mở miệng: "Lăng tổng biên, cô một mực khẳng định là do tôi tiết lộ bản thảo, chưa đề cập tới những chứng cứ không thể chối cãi mà cô nói, tôi chỉ muốn hỏi một câu, làm như vậy, tôi được lợi ích gì?"
Lục Khinh Lan vừa nói, từ đầu đến cuối vẫn nhìn thẳng vào Lăng Vi, ánh mắt tĩnh lặng, khoé miệng chứa đựng một nụ cười mờ nhạt, như có như không, nhìn kiểu gì cũng không giống với hạng người đi bán đứng công ty mình.
Trong lúc nhất thời, đám người có mặt tại cuộc họp đều bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Mà Lăng Vi nhìn thấy cục diện có biến đổi, trong lòng không kìm nén được một cỗ lửa giận dày đặc.
"Lợi ích? A!" – Lăng Vi hừ lạnh, nghiêng mắt nhìn Lục Khinh Lan, chắc chắn nói: "Cô từ Kuiyu tới đây, cô có tình cảm sâu đậm đối với Kuiyu cho nên làm ra chuyện bất lợi này cho Thuỵ Thượng, điều này, còn nghi vấn gì nữa? Về phần cô được lợi ích gì, tôi nghĩ cô và Kuiyu tự mình hiểu rõ nhất!"
Lời này, quả thực nhận định Lục Khinh Lan chính là nội gián kia.
Khoé miệng Lục Khinh Lan cười đậm hơn một chút, nhìn sang Lăng Vi, bỏ qua những lời đầy ý vị của Lăng Vi, lên giọng: "Nếu Lăng tổng biên đã chắc chắn như thế, thì tôi có nói thế nào cũng đều vô dụng, huống chi, Lăng tổng biên cô cũng đã nói rằng bản thảo là do từ máy tính của tôi gửi ra ngoài. Như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1081026/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.