Lục Khinh Lan dừng tay lại, không chút hoang mang trở lại vị trí ngồi của mình, sau đó mới nhìn ra cửa, nói: "Mời vào." Cửa mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. "Tiêu Á!" – Lục Khinh Lan ngạc nhiên đứng lên: "Sao chị lại đến đây?" Người tới chính là Thái Tiêu Á - đồng nghiệp kiêm bạn thân của Lục Khinh Lan ở Kuiyu. "Có chút việc đến đây, bàn xong rồi, thuận đường tới thăm em một chút!" – Thái Tiêu Á cố ý bày ra dáng vẻ lưu manh huýt sáo, giơ tay phải khoác lên vai Lục Khinh Lan: "Dạo này thế nào? Mọi thứ thuận lợi chứ?" Ở bên ngoài có bằng hữu lo lắng cho mình, cô cũng nên tự khẳng định thì người kia mới an tâm. "Rất tốt!" – Lục Khinh Lan nhìn về Thái Tiêu Á cười một cái, kéo Thái Tiêu Á sang ghế salon ngồi. Lúc này Hạ Hinh Thinh bưng hai ly cà phê đi tới, rất quen thuộc cười nói: "Tiêu Á tỷ, chị thích nhất uống cà phê a!" "Tiểu Hạ thật là cẩn thận, ngay cả sở thích của chị cũng nhớ rõ!" – Thái Tiêu Á rất vui vẻ, không kịp chờ đợi, nhấp vội một hơi: "Ưm, mùi vị không tệ, cảm ơn Tiểu Hạ!" Hạ Hinh Thinh nhếch miệng cười: "Tiêu Á tỷ khách sáo với em làm gì. Hai người cứ từ từ trò chuyện đi, em ra ngoài làm việc trước đây!" – Lúc nói chuyện, Hạ Hinh Thinh còn nhanh chóng đảo mắt sang máy tính trên bàn làm việc của Lục Khinh Lan. Sau khi Hạ Hinh Thinh ra ngoài, hai người mới bắt đầu trò chuyện, mọi chuyện trong lĩnh vực quá bận rộn, đã rất lâu rồi không hẹn bạn bè đi dạo phố, tuy đã trải qua một đoạn thời gian, nhưng cũng không làm cho hai người trở nên xa lạ. Thông qua cuộc trò chuyện này, Lục Khinh Lan mới biết Thái Tiêu Á đến là vì chuyện hợp tác giữa hai nhà Tạp chí. Tin tức này khiến cho cô có chút giật mình, hiện tại cô còn biết được, Thẩm Tuỳ đã giao Kuiyu lại cho Bạch Thư phụ trách, chuyện hợp tác này cũng chính là đề nghị của Bạch Thư, cho nên nửa tháng sau sẽ có một bữa tiệc diễn ra. Đối với sự tình này, Lục Khinh Lan không có cảm gì đặc biệt, nếu thật sự Lăng Vi muốn hợp tác, Lăng Vi sẽ thông báo xuống, hợp tác, như vậy cũng là chuyện tốt thôi. Thái Tiêu Á chỉ ở lại hai mươi phút, cuối cùng bị trợ lý gọi điện thoại hối thúc mới rời đi, trước khi đi còn hẹn nhau hai ngày nữa cùng ăn cơm, Lục Khinh Lan vui vẻ đồng ý. Đưa Thái Tiêu Á rời đi xong, Lục Khinh Lan quay lại văn phòng một lần nữa, cô đóng cửa lại nhìn chằm chằm màn hình máy tính một lúc lâu, không rời mắt. Mãi cho tới khi Hạ Hinh Thinh gõ cửa nhắc nhở có cuộc họp phòng ban cô mới động đậy. Toàn bộ Thuỵ Thượng vì xuất bản tạp chí kỳ mới mà mấy ngày liên tiếp đều làm việc với cường độ cao, từ việc lớn đến việc nhỏ, mở họp hội không ít, chỉ là để giải quyết vấn đề cần thiết kịp thời. Thấy thời hạn kỳ tạp chí quan trọng tới gần, đối với công ty mà nói, lượng công việc rườm rà đã giảm được đôi chút, nhưng áp lực không theo đó giảm phần nào. Trên dưới phòng ban của Lục Khinh Lan cũng đồng tâm hiệp lực, cho nên cuộc họp lần này cô cố ý tạo ra một bầu không khí nhẹ nhàng, không để mọi người phải chịu áp lực thêm. Kết quả là, bầu không khí trong phòng họp nhỏ rất tốt, trên mặt mỗi người ai cũng mong chờ, kỳ vọng vào số tạp chí tiếp theo này. Trong lúc lao nhao, Hạ Hinh Thinh giòn giã hỏi: "Đúng rồi, Lan tỷ, chúng ta lần này của chúng ta gọi là gì á, nghe khá thần bí, cũng không tiết lộ với chúng ta." Theo câu hỏi đó, không ít người cũng bắt đầu hỏi theo, nói đúng ra thì vấn đề này hầu như mọi người ai cũng rất hiếu kỳ. Lục Khinh Lan đảo mắt qua từng người một, cười qua loa nói: "Càng thần bí sẽ càng để cho mọi người mong đợi, không phải sao? Đây là một trong sách lược của công ty, mất mấy ngày nữa, đợi thêm một chút sẽ biết thôi." Lục Khinh Lan nói xong, đám người không hỏi tiếp nữa, hi hi ha ha chuyển sang chủ đề khác. Đương nhiên, có vài chuyện không tính. Cuộc họp kết thúc xong, Lục Khinh Lan là người rời đi cuối cùng, bên cạnh còn có Tiểu Cố và Hạ Hinh Thinh. Tiểu Cố hỏi: "Lan tỷ, nghe nói tổng bộ cực kỳ xem trọng kỳ tạp chí này, đối với bản thảo cũng xét duyệt vô cùng nghiêm ngặt, nghe nói công ty của chúng ta chỉ có chủ biên là tổng biên tập là không bị thôi, phải không?" "Ừm, đúng vậy." – Lục Khinh Lan gật đầu, cũng không nhiều lời. Hạ Hinh Thinh tựa như có chút bật cười, giống như làm bộ dáng không thể tưởng tượng nổi, nhẹ nhàng hỏi: "Ha ha, Lan tỷ chị xem, thật ra mọi người ai cũng khẩn trương, chị Tiểu Cố thường ngày trầm ổn cũng bắt đầu nghe ngóng rồi a!" Đầu tiên Tiểu Cố có chút ngượng ngùng, sau đó quay sang cười Tiểu Hạ: "Tiểu Hạ a, miệng lưỡi ngày càng lợi hại nha." Lục Khinh Lan cũng cười theo, chỉ bất quá tại một góc khuất, đang có một đôi mắt tối sầm nhìn họ. Đến văn phòng, Hạ Hinh Thinh đi theo Lục Khinh Lan vào trong, vẫn giống như tri kỷ trước đây: "Lan tỷ, thời gian trước, máy tính của công ty chúng ta xảy ra trục trặc, tổng biên đã cho người đi hỏi, bản thảo tạp chí phải sao chép lại, dù sao" cẩn thận cũng chạy thuyền được vạn năm "a!" Lục Khinh Lan chỉnh sửa lại đồ đạc trên bàn, nghe lời của Hạ Hinh Thinh liền vui mừng ngẩng đầu, khoé miệng cười nhạt một tiếng: "Đã xong hết rồi, em yên tâm đi." Dừng một chút, tựa như Lục Khinh Lan nhớ ra chuyện gì, nói tiếp: "Đúng rồi Tiểu Hạ, lát nữa chị còn có bài phỏng vấn phải ra ngoài, nếu tổng biên bên kia có cần gì, nhanh chóng gọi điện thoại báo cho chị biết!" Hạ Hinh Thinh gật đầu đáp: "Được, Lan tỷ, chị đi đi.." Hạ Hinh Thinh còn chưa nói hết câu, Lục Khinh Lan đã cắt lời, chỉ chỉ vào màn hình di động đang sáng lên: "Sắp không kịp rồi Tiểu Hạ, chị đi trước đây, mọi thứ trên bàn nhờ em sắp xếp lại hộ chị!" Vừa dứt lời, Lục Khinh Lan liền cầm túi xách trên bàn, vội vàng lao ra ngoài. Hạ Hinh Thinh còn chưa kịp nói lời ra miệng, đã không thấy người đâu, chỉ biết sững sờ nhìn giữa cái văn phòng, cuối cùng không biết đứng bao lâu mới nhấc chân thu thập lại đồ đạc trong văn phòng Lục Khinh Lan. Chỉ là, tay Hạ Hinh Thinh vừa chạm đến những tờ giấy kia, sắc mặt liền trở nên phức tạp. Đến cuối cùng, Hạ Hinh Thinh nắm thật chặt những tờ giấy đó, không nhúc nhích, trong văn phòng tuy không quá lớn nhưng Hạ Hinh Thinh vẫn cảm thấy không khí bị loãng ra, rất khó chịu. Trên môi giật giật mấy cái, sau đó trầm thấp kêu một tiếng, thanh âm kia tựa như vang ra từ chỗ sâu nhất của yết hầu, ngoại trừ chính mình, không ai có thể nghe rõ được. * * * Tại con đường đầu tiên, quán trà Tư Nhân. "Lan Lan.." – Giang Nhiễm Nhiễm đưa tay nắm chặt tay Lục Khinh Lan, an ủi: "Sao vậy? Trong lòng chỗ nào khó chịu sao?" Từ lúc ngồi xuống đến giờ, sau khi Lục Khinh Lan xem hết video trên điện thoại, thời gian một ly trà trôi qua, Lục Khinh Lan vẫn liên tục trầm mặt, không biết đang nghĩ gì, làm cho Giang Nhiễm Nhiễm nhất mực lo lắng. "Chỉ là ta không thể tin được, người nhiều lần đụng đến máy tính của mình lại là con bé." – Lục Khinh Lan biết bạn mình lo lắng, cô nhìn Giang Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu, cuối cùng buông tay, bất đắc dĩ nói: "Lần này, xem như ta nhìn lầm người." "Vậy tiếp theo nàng định thế nào?" – Giang Nhiễm Nhiễm hỏi. Lục Khinh Lan đưa ly trà lên nhấp một ngụm, yết hầu cử động: "Để xem họ muốn làm gì, mặc kệ lý do ra sao, hành vi đó cũng đủ làm cho ta cảm thấy ớn lạnh." Giang Nhiễm Nhiễm liếc mắt không nói gì thêm, cả hai giống nhau ở điểm này, ghét nhất chính là bị bằng hữu lừa gạt, mưu tính. Buổi chiều Lục Khinh Lan cũng không trở lại công ty, cô trực tiếp quay về nhà, cô chuẩn bị xong những thứ cần thiết, lại không ngờ mọi chuyện tiếp diễn nhanh như vậy. Sáng hôm sau, chín giờ ba mươi, Lăng Vi tổ chức cuộc họp khẩn cấp. Không khí phòng họp rất ngột ngạt, không ai dám nói chuyện, những người có mặt đều nhìn nhau, trong mắt mang theo đầy nghi hoặc. Lục Khinh Lan đoán được đã xảy ra chuyện gì, từ đầu đến cuối cô vẫn duy trì tỉnh táo, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện ra một chút khẩn trương, đôi tay khẽ run rẩy. Cô thở dài, điều chỉnh tư thế ngồi xuống, chợ đợi chuyện kế tiếp. Bốp! Tập văn kiện bị Lăng Vi đập lên bàn một cách dữ dội, dưới chân giẫm lên đôi giày cao mười centimet mang theo hỏa khí cố kìm nén, cô ta bước tới phía trước, hai tay chống lên mặt bàn, ánh mắt ác liệt đảo mắt qua đám người, giọng điệu có chút đáng sợ: "Biết lý do tại sao tôi lại tổ chức cuộc họp khẩn cấp này là gì không? Bởi vì bản thảo tạp chí đã bị tiết lộ ra ngoài!" "Cái gì?" "Đã xảy ra chuyện gì? Bản thảo sao lại bị lộ được?" "Không thể nào?" "Có người để lộ hay sao?" Mọi người ai cũng không thể tin được, há to miệng lao nhao nói, toàn bộ đều kinh ngạc không ngừng. "Tại sao bản thảo lại bị tiết lộ? Chuyện này chẳng khác nào đem bao nhiêu tâm huyết bấy lâu nay của chúng ta đổ sông đổ biển a!" – Lăng Vi mím chặt môi, thần sắc tức giận, nói tiếp: "Trước khi đến đây, tôi đã nghe được tin tức, bản thảo đã bị tiết lộ cho Kuiyu!" "Kuiyu?" Phòng họp lại xôn xao liên tục! Mặc dù nghe nói Thuỵ Thượng và Kuiyu chuẩn bị hợp tác nhưng ít ra hiện tại cả hai vẫn còn đang là đối thủ cạnh tranh, huống chi đều cùng lúc muốn tung ra sản phẩm mới, bên nào cũng là tạp chí trọng yếu trong tháng này, thời điểm mấu chốt tốt lại xảy ra chuyện như vậy, quả thực không tốt! Một lát sau, không ít người bắt đầu phẫn nộ, càng có người trực tiếp hỏi, có phải chúng ta có nội ứng hay không. Ý kiến vừa cất lên đã có nhiều người phụ họa theo, tình huống này cũng không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là có người 'ăn cây táo rào cây sung' rồi. (Ăn cây táo rào cây sung: Chỉ hành động của những kẻ không có trước, sau, những kẻ vô ơn) Nhắc tới nội ứng, tâm tình của mọi người đều bị kích động tới. Lục Khinh Lan lặng lẽ nhìn, cũng không can thiệp vào, nhưng Tiểu Cố ngồi bên cạnh tựa như sắp không nhịn được, lại khẩn trương hỏi: "Lan tỷ, chị cảm thấy sẽ.." Hai chữ "là ai" chưa kịp nói xong, đã bị một đạo âm thanh bén nhọn vang lên! "Lục chủ biên, đối với chuyện này, cô có lời giải thích nào không?" Yên tĩnh, mọi thứ yên tĩnh đến kỳ lạ trong một cái chớp mắt. Tất cả mọi người cứng đờ hai giây, sau đó cùng nhau nhìn về phía Lục Khinh Lan, lời này của Lăng tổng biên có ý nghĩa gì, không cần nghĩ nữa cũng đủ hiểu. "Lan tỷ.." – Tiểu Cố giữ chặt tay cô, giật mình không biết phải nói gì. Hạ Hinh Thinh ngồi bên cạnh cũng gấp gáp nhìn về phía Lục Khinh Lan, bờ môi mấp máy, không lên tiếng. Lục Khinh Lan lặng lẽ thu tay về. Trước hết cô quét mắt đảo khắp văn phòng một lượt, sau đó mới bình tĩnh nhìn về phía Lăng Vi, biểu lộ không chút dư thừa, hỏi lại: "Lăng tổng biên, cô đây là có ý gì? Cô muốn tôi giải thích cái gì?" Những lời này, từ đầu đến cuối đều ung dung nhàn nhã, trên mặt nhàn nhạt, không có một tia gọi là kinh hoảng khi bị vạch trần. Không ít người bắt đầu bị dao động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thật sự là do Lục chủ biên làm hay sao? Lăng Vi cười lạnh, trong mắt chứa đầy khinh thường: "Lục chủ biên, nếu cô tiếp tục giả ngu, vậy tôi sẽ nói ra cho rõ! Tôi đã điều tra tất cả máy tính của công ty, kết quả là, chỉ có mỗi hộp thư của cô trưa hôm qua có một tập tin gửi đi, mà nội dung trong tập tin đó chính là bản thảo của kỳ tạp chí lần này! Người nhận của tập tin đó lại chính là đồng nghiệp tại Kuiyu trước đây của cô! Chuyện này, cô còn gì để nói hay không?" Lồng ngực của Lăng Vi không ngừng chập trùng, hiển nhiên là tức giận sắp mất kiểm soát. Lục Khinh Lan không để ý tới ánh mắt của cô ta, cô vẫn giữ nguyên thần thái không kiêu ngạo, không tự ti, đứng lên, trước mặt tất cả mọi người, chăm chú, hắng giọng một cái, chậm rãi mở miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]