Chương trước
Chương sau
"OÁI!"
Nghe tiếng thét chói tai vang lên, toàn bộ đại sảnh tĩnh lặng như chết, ánh mắt ai nấy đề đổ dồn về phía âm thanh phát ra.
Thời gian phảng phất đứng im, tựa như dừng hẳn lại tại khoảnh khắc này.
Sự cố xảy ra đột ngột làm cho Lăng Vi triệt để choáng váng, đầu ốc trống rỗng không có bất kỳ phản ứng gì.
Mãi cho đến khi trong đám đông vang lên vài âm thanh không thể tưởng tượng nổi, còn có chút bối rối, cả người cứng ngắc của cô ta mới có phản ứng, một khắc sau, vẻ mặt Lăng Vi trắng bệch, nghiêm mặt run rẩy xoay người ngồi xuống, muốn lấy lễ phục rơi dưới đất kia che chắn thân thể mình!
Nhưng bốn phía đều tựa như ngàn vạn cây kim đâm cùng lúc vào chính cô ta, làm cho cô ta thẹn quá hóa giận, vô cùng đau nhức.
"Tiểu Vi!" – Cố Hiên liều lĩnh chạy tới bên cạnh cô ta, cởi chiếc áo khoác âu phục của mình nhanh chóng che đậy da thịt trần trụi của Lăng Vi!
Lúc anh ta lên tiếng, đám người bắt đầu xôn xao, ở đây đa số đều là những người có thân phận ở giới thượng lưu, chuyện xảy ra quá đột ngột cho nên vừa rồi chưa kịp phản ứng, nhưng hiện tại lại không biết làm thế nào cho phải.
Có người nhận ra Lăng Vi, kiêng kị Lăng gia phía sau cô ta, lặng lẽ lui về sau mấy bước, đối với bọn họ mà nói, loại chuyện này chỉ có thể vờ như không thấy, một khi trêu chọc sẽ không đoán được mình xảy ra chuyện gì đâu!
Nhưng cũng có những người bắt đầu hả hê trên nỗi đau của người khác, vòng tròn cứ thế lớn lên, phát sinh loại chuyện này, sao có thể ung dung che miệng thiên hạ?
Vừa chuẩn bị đem Lăng Vi ôm ra, Cố Hiên đã nghe được những lời xì xào bàn tán, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên, đám người kia bị dọa tản ra.
Chủ nhân của bửa tiệc – Hoàng bí thư cùng Hoàng phu nhân thầm kêu 'hỏng bét', lập tức bước ra, cười ha hả chào hỏi khách khứa, cố ý đem đám đông đẩy đi, đồng thời cũng nêu lên vài lời cảnh cáo.
Lăng Vi liều mạng nắm lấy Cố Hiên, bấu chặt lấy chiếc áo sơ mi của anh ta đến nhàu nát: "Cố Hiên! Đi!"
Nghe thấy âm thanh đè nén của Lăng Vi, Cố Hiên cảm thấy trong lòng bắt đầu đau đớn, đồng thời cảm thấy lửa giận đang từ từ xông ra, thiêu đốt lên lục phủ ngũ tạng của mình.
Cố Hiên không nhịn được, gắt gao tiếp cận hai bước về phía Lục Khinh Lan đang đứng bên ngoài!
Đối đầu với ánh nhìn của Cố Hiên, thấy rõ sự oán hận trong mắt anh ta, còn thấy tay phải nắm chặt nắm đấm, Lục Khinh Lan có chút giật mình, một loại cảm giác quái dị xông tới, nhìn kỹ lần nữa, anh ta đang nhìn về phía bộ lễ phục mà cô đang mặc trên người.
Đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ..
Lục Khinh Lan không kịp ngẫm nghĩ, Cố Hiên đã ôm Lăng Vi đi tới trước mặt cô, âm thanh u tà giống như truyền từ Địa ngục tới: "Chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Cố Hiên nói xong, không để ý tới sắc mặt khó coi của Diệp Đình Thâm bên cạnh, trực tiếp xoay người rời đi, chỉ bất qua đi ngang Chung Niệm, anh ta dừng lại giây lát, tựa như có thể nghe rõ được tiếng hai hàm răng cắn chặt vào nhau.
Sự cố xảy ra qua đi, bửa tiệc lại bắt đầu lần nữa, xem như chuyện của Lăng Vi chưa từng xảy ra, nhưng trên thực tế, bất quá cũng chỉ là bộ dạng thái bình giả tạo mà thôi.
Lục Khinh Lan không có hứng thú lưu lại nữa, cuối cùng bước tới chào Hoàng bí thư cùng Hoàng phu nhân ra về, vốn định đưa Chung Niệm về chung nhưng không ngờ người kia đã đi trước mình.
Lên xe, trong đầu Lục Khinh Lan lại nghĩ tới thái độ sau cùng của Cố Hiên trước khi rời đi, còn có phẫn nộ, càng nhìn càng thấy sai sai, giống như chính Lục Khinh Lan mới là người hại Lăng Vi bị tuột lễ phục xuống đất, làm cô ta xấu mặt không bằng!
Đợi đã!
Lễ phục của Lăng Vi?
Lễ phục? Lễ phục..
Ý nghĩ này vừa xông ra, Lục Khinh Lan bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tựa như chuyện này không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó.
"Khinh Lan, em nghĩ ra chuyện gì?" – Diệp Đình Thâm thắt dây an toàn cho cô xong, anh tinh ý nhận ra biến hóa của cô.
"Em, em không rõ nữa." – Lục Khinh Lan lắc đầu, cô quả thật không xác định được, lỡ như là do cô đã suy nghĩ quá nhiều thì sao?
Diệp Đình Thâm nghe xong chăm chú nhìn cô, trầm ngâm một hồi, mới quyết định nói ra suy nghĩ của mình, bởi vì anh cảm thấy từ sau lễ đính hôn, cô gái nhỏ của anh lờ mờ có gì đó khang khác, lúc đó anh không nói ra, nhưng trải qua mấy ngày nay, anh đã cảm thấy, cũng đã biết được, hiện tại lại càng mong muốn cùng cô nhìn nhận vấn đề, tìm cách giải quyết.
Bất quá anh còn chưa mở miệng đã nghe thấy giọng nói bình tĩnh bên cạnh vang lên:
"Đình Thâm, em cảm thấy thái độ của Cố Hiên rất kỳ quái, anh ta quan tâm Lăng Vi như vậy, xảy ra chuyện như thế trước hết phải nhanh chóng đưa cô ấy rời đi, càng làm giảm sự chú ý càng tốt mới đúng, nhưng anh ta không hề, ngược lại.. chủ yếu nhất là, ánh mắt của anh ta, động tác của anh ta, em cảm thấy có gì đó là lạ!"
"Lời em nói cũng chính là những gì anh muốn nói tới." – Diệp Đình Thâm nắm chặt tay cô, ánh mắt trong trẻo, chôn dưới cái nhìn của cô: "Vậy em muốn làm gì?"
"Tạm thời vẫn chưa có cách gì." – Lục Khinh Lan nhún vai cười cười: "Chỉ mong là do em suy nghĩ quá nhiều thôi. Lỡ như nếu sự tình thật sự không phải sự cố, em cũng sẽ không để cho bọn họ có cơ hội khi dễ chính mình!"
* * *
Tại Thành Nam, nhà của Lăng Vi.
Ping! Pang!
Ầm!
Bình hoa, chén trà, hết thảy đồ vật đều bị Lăng Vi quăng hết xuống đất, trong phòng khách đã trở thành một mớ hỗn độn, ngay cả một chỗ đàng hoàng để đứng cũng không có.
"Lăng Vi.." – Cố Hiên đưa tay muốn ngăn cản, nhưng đổi lại càng làm cô ta ném đồ vật nhiều hơn.
Lại một cái chén trà bất hạnh bị ném xuống đất bể nát, mảnh vụn văng ra bốn góc tường, ngực Lăng Vi không ngừng phập phồng, trầm mặt, hất tay Cố Hiên ra, giọng điệu căm hận, đầy chất vấn:
"Tại sao Lục Khinh Lan lại thay đúng bộ lễ phục không có vấn đề hả? Chẳng phải anh nói mọi thứ đều sắp xếp xong xuôi hay sao? Cái mà anh gọi là sắp xếp xong xuôi, chính là làm cho tôi bị xấu mặt trước công chúng phải không?"
Thanh âm chất vấn càng lúc càng cao, sắc mặt Lăng Vi khó coi tới cực điểm, chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt trào phúng của những người kia liền muốn nổi điên lên!
Từ khi nào Lăng Vi lại nếm trạng mùi vị sỉ nhục này?
Vốn dĩ những thứ đó nên để Lục Khinh Lan phải nhận lấy!
"Nói đi! Anh bị câm sao?" – Đôi mắt đỏ hằn lên, Lăng Vi trừng mắt nhìn Cố Hiên, nếu như bọn họ không ở quan hệ hợp tác, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.
"Lăng Vi, em bình tĩnh chút đã!" – Thật ra trong lòng Cố Hiên cũng đang đè nén lửa giận, lúc nhìn thấy Lăng Vi xảy ra chuyện, Cố Hiên là người nhận lấy khổ sở cùng phẫn nộ hơn bất kỳ ai, nhưng lúc này không phải xúc động thì sẽ giải quyết được mọi chuyện.
Hít sâu một hơi, Cố Hiên thừa dịp Lăng Vi chưa nổi điên lần nữa, lên tiếng nói tiếp:
"Mọi phương diện từ lễ phục cho tới người gây chuyện, anh đều sắp xếp rất tốt, nhưng cuối cùng bộ lễ phục gặp sự cố lại được em mặc lên người, Lăng Vi, anh nghi ngờ Chung Niệm căn bản không hề giúp em!"
"Chung Niệm?" – Lăng Vi đột nhiên ngẩng đầu, khoé môi mím lại thành chữ nhất (一),ánh mắt uy nghiêm đáng sợ, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Cố Hiên thấy Lăng Vi dừng lại, biết là đã nghe thấy lời mình, cho nên nói ra những nghi ngờ trong lòng.
Cuối cùng còn nói thêm một câu:
"Chung Niệm tuyệt đối có vấn đề!"
Chung Niệm..
Chung Niệm!
Lăng Vi nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt cũng không có cảm giác.
Cô ta thật sự bị tức đến chập mạch rồi, vậy mà quên bén đi Chung Niệm, nghĩ thế, Lăng Vi lập tức nhớ lại thời khắc lúc Chung Niệm bước vào sàn nhảy, vẻ mặt khôn cảm xúc cũng không để ý tới mình, nhưng khi đó vì quá hưng phấn, Lăng Vi đã không phát giác ra.
Nếu như Lăng Vi sớm để ý tới vẻ bất thường của Chung Niệm, chính mình chắc sẽ không trở nên xấu mặt như vậy chăng?
Lăng Vi không thể chấp nhận chuyện này, cô ta cho rằng Chung Niệm đã bị mình nắm chặt trong lòng bàn tay, lại không ngờ cuối cùng lại thua cuộc trên tay Chung Niệm, có lẽ do Chung Niệm và Lục Khinh Lan kết thành đồng mưu.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện Lăng Vi muốn chưa từng có chuyện gì bất thành, lợi dụng lòng người cũng chưa từng thất bại, chỉ có kể từ khi gặp được Lục Khinh Lan, những thứ này đã khiến Lăng Vi trở nên táo bạo hơn.
Tình cảm dành cho Diệp Đình Thâm nhiều năm trôi đi, bắt buộc cô ta không thể tuỳ tiện tự nhận thua cuộc, lần này, coi như cô ta thua, nhưng lần tiếp theo, nhất định sẽ cho bọn họ đẹp mặt!
* * *
Bất quá, Lăng Vi lại không ngờ tới, thế mà Chung Niệm lại tự tìm tới lần nữa.
Lăng Vi nhìn Chung Niệm ngồi trước mặt, tựa như cái gì cũng không thể xâm phạm vào thế giới đó, cảm xúc không cam lòng xông ra:
"Cô lén đổi lễ phục có vấn đề, mà lễ phục của tôi cũng là cô ra tay, đúng không?"
Chung Niệm không chút sợ hãi nghênh tiếp đôi mắt như sắp ăn thịt người của Lăng Vi, khoé miệng nhẹ nhàng cong cong một điệu cười trào phúng, giống như đang cười chính Lăng Vi:
"Đúng thì thế nào?"
Đúng thì thế nào?
Ngữ khí mấy chữ kia nhẹ như nước chảy hoa trôi hoàn toàn chọc giận Lăng Vi, cô ta quát: "Chung Niệm, cô có đầu óc không vậy, tôi đang giúp cô đó!"
"Cô đang giúp tôi?" – Thoáng cái Chung Niệm thu hồi nụ cười, ngón tay gõ gõ lên bàn, mỗi chữ mỗi câu vạch trần Lăng Vi: "Lăng Vi, cô cảm thấy tôi sẽ lại tin tưởng cô nữa sao? Giúp tôi? A ha! Tại sao cô không có dũng khí nói thừa nhận đang cố tình khích bác, ly gián tôi và Lục Khinh Lan? Trong lòng cô hận không thể mượn tay tôi làm Lục Khinh Lan xấu mặt, cuối cùng cô chính là người ngồi không, 'ngư ông đắc lợi'!"
Chung Niệm nói xong, Lăng Vi liền biến sắc, cắn răng, hạ giọng, cô ta thà chết không thừa nhận:
"Chung Niệm, tại sao cô lại nghĩ tôi là người như thế hả? Chúng ta là những người có cùng cảnh ngộ, tôi chỉ đang giúp cô mà thôi! Nếu không làm như thế, cô nghĩ mình có thể đoạt lại Diệp Đình Thâm ư?"
"Vì cái gì mà tôi không thể nghĩ cô như vậy?" – Chung Niệm khinh thường liếc Lăng Vi: "Tôi và cô xưa nay không hề giống nhau! Lăng Vi, vì mục đích của mình cô không từ thủ đoạn, xem ra tôi cũng thật trơ trẽn! Hôm nay tôi tới là muốn nói cho cô biết, đừng vọng tưởng chuyện châm ngòi ly gián nữa, nếu như còn có lần sau, cô sẽ còn tệ hại hơn cả ngày hôm qua!"
"Cô!"
Lăng Vi đứng lên, gắt gao nắm chặt cánh tay Chung Niệm không cho đi:
"Cô đang uy hiếp tôi sao? Chung Niệm, cô cho rằng cô đã nhúng tay vào những chuyện này Lục Khinh Lan sẽ tiếp tục tin tưởng cô à? Cô cảm thấy hai người còn có thể làm bạn thân được nữa hay không? Tôi khuyên cô đừng có nằm mơ nữa!"
Đến bây giờ Lăng Vi cũng không tin nổi, từ đầu đến giờ không tác động được tới Chung Niệm!
Lăng Vi trừng to hai mắt, cả người hoàn toàn khác với dáng vẻ dịu dàng trước đây, ngược lại chỉ có tràn đầy tàn nhẫn.
Chung Niệm lạnh lùng liếc cô ta, một chữ cũng không muốn nói tiếp, nhanh chóng hất tay cô ta ra.
Dù sao Chung Niệm cũng là người từng được đào tạo trong quân đội, chỉ là một cái hất tay nhẹ nhưng lực đạo tương đối lớn hơn người bình thường một chút, Lăng Vi bị một phen lảo đảo, chật vật ngã nhào trên đất.
Vừa đúng lúc, cả hai người đang gặp nhau tại một quán cà phê, trong này lại có cả nhân viên của Thuỵ Thượng đến uống, lúc Lăng Vi ngã xuống đất, bọn họ cũng được dịp nhìn thấy cảnh này.
Thấy ánh mắt người khác nhìn mình, trong lòng Lăng Vi tựa như nổi lửa!
Ý nghĩ trong đầu nhảy tung toé, không ngờ Chung Niệm lạnh lùng mở miệng:
"Lăng Vi, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm!"
Sau khi Chung Niệm rời đi, Lăng Vi đứng lên, nhìn về phía trước, thầm thề thốt trong lòng: "Chung Niệm! Lăng Vi! Các người đợi đó!"
* * *
Thuỵ Thượng, tại Phòng Thời trang và Giải trí.
Bận rộn hết một ngày, Lục Khinh Lan kiểm tra công việc hôm nay xong, xác định không phạm sai lầm gì, định tắt máy tính, điện thoại đang im lìm bỗng nhiên reo lên.
Thấy cuộc gọi báo là Chung Niệm, cô vui vẻ cong cong khoé miệng:
"Nghe đây Niệm Niệm, rốt cuộc cũng chịu gọi điện cho ta rồi sao? Nàng.."
Còn chưa nói hết lời, đột nhiên Lục Khinh Lan đứng lên, mặt mày bối rối:
"Anh nói cái gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.