Lăng Vi xoay người, vẻ mặt tinh xảo tràn đầy một nụ cười 'ngây thơ vô số tội':
"Chung Niệm, cơ hội.. chỉ có một lần này thôi."
"Được rồi, cô muốn tôi giúp thế nào?" – Chung Niệm rũ tay xuống, vẻ mặt không thay đổi, tiến tới trước mặt Lăng Vi một bước, bày ra bộ dáng bị cô ta thuyết phục, cắn môi nói: "Muốn làm sao, nói đi."
Ai ngờ, Lăng Vi chỉ cười cười, đầu tiên là giơ tay vén tóc qua mép tai, sau đó không nhanh không chậm nói:
"Chung Niệm, cô sai rồi, không phải cô giúp tôi, mà là tôi giúp cô."
Chung Niệm giật giật khoé môi, cũng không phản bác, đáy mắt vừa lúc biểu hiện ẩn ý thương tâm, cuối cùng cho Lăng Vi một sự ỷ lại, tín nhiệm.
Bộ dạng này của Chung Niệm làm cho Lăng Vi nghĩ rằng cô đang lấy lòng mình.
Đặt ly rượu xuống, Lăng Vi bước tới gần Chung Niệm, tựa như hai người bạn đang thầm thì bí mật.
Trên người Lăng Vi có một mùi nước hoa ẩn hiện, lúc cô ta đến gần, mùi này càng hiện rõ, Chung Niệm rất không muốn nghe, trước giờ chưa từng có người xa lạ nào có thể đến gần mình như thế, nhưng cho dù có bao nhiêu tế bào não hét lên 'không không', nhưng Chung Niệm vẫn làm không được.
Ba phút sau, khi mùi nước hoa biến mất, Chung Niệm nhìn bóng lưng đắc ý rời đi của Lăng Vi, lúc lâu không nhúc nhích.
Trận yến tiệc này, phần lớn ai tới cũng đều là trò chuyện vui vẻ, mang theo mục đích tương lai sắp tới, ai cũng không để ý tới việc Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1081017/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.