Chương trước
Chương sau
Nhìn dọc đôi chân dài kia, Lục Khinh Lan đột nhiên phát hiện, người xuống xe chính là Diệp Đình Thâm mà cô ngày nhớ đêm mong!
"Đình Thâm!" – Vui sướng trong lòng ồ ạt xông tới, Lục Khinh Lan cũng không nhịn được nữa, chạy nhanh tới, đâm thẳng vào lòng anh, ngửi thấy mùi vị quen thuộc kia, cười khanh khách ngẩng đầu lên: "Sao anh lại tới đây?"
"Bởi vì anh nhớ Khinh Lan a!" – Diệp Đình Thâm một tay ôm cô, một tay tự nhiên sờ sờ đầu cô, vừa cười vừa nói: "Hôm em đi cũng là ngày anh đi tỉnh họp, xảy ra vài nguyên nhân cho nên phải tắt điện thoại. Anh muốn cho em kinh ngạc, cho nên không mở máy, đi thẳng tới đây tìm em!"
"Đáng ghét! Còn bày đặt làm cho người ta kinh ngạc nữa!" – Lục Khinh Lan hờn dỗ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Lúc không họp sao không gọi cho em? Em còn tưởng anh mất tích, báo hại em lo lắng!"
Dù sao tâm trạng hôm qua của cô rất tệ, đặc biệt nhớ tới giọng của anh, muốn nghe dù chỉ là một chữ đơn giản..
"Xin lỗi! Là anh không nghĩ tới!" – Diệp Đình Thâm ôm cô thật chặt, nhẹ giọng nói vào tai cô: "Lần sau sẽ không thế nữa, được không? Trở về sẽ tùy em trách phạt, được chứ?"
Anh.. "– Nghe anh cố ý hạ thấp giọng, Lục Khinh Lan lại đỏ mặt, rất tự nhiên nhìn qua chỗ khác.
Định nói thêm câu nữa, cửa xe bên kia cũng bị mở ra, giọng nói không xa lạ lại vang lên cắt ngang lời cô.
" Aiz, ta nói nha, Đình Thâm à! Tình yêu đẹp đẽ của cậu xong chưa vậy? Làm chói hết cả mắt tôi rồi này! "
Lục Khinh Lan kinh ngạc, lúc này mới ý thức được bên cạnh còn có người khác, cô ngượng ngùng chui ra khỏi ngực anh.
Thấy thế Diệp Đình Thâm bất mãn trừng mắt người kia, anh mới ôm có một xíu, vẫn chưa ôm đủ a!
Bạch Bách Lâm không để ý tới ánh mắt của Diệp Đình Thâm, tiếp tục trêu chọc nói:
" Có cần tôi nhắm mắt lại để hai người tiếp tục không? Tôi sẽ xem như không nhìn thấy gì hết! "
Lục Khinh Lan nghe vậy lập tức bối rối, trước giờ cô cũng không phát hiện đại ca của Bạch Thư lại biết nói đùa đến thế?
Diệp Đình Thâm biết cô gái nhỏ nhà mình da mặt mỏng, không để ý đến lời của Bạch Bách Lâm, trực tiếp bỏ mắt, ôm cô đi về phía trước.
Mới bước tới của, chưa kịp nhấn chuông, cửa lớn đã mở ra.
Hai người đi vào, phát hiện Bạch lão phu nhân đang đứng ở cửa sổ cười híp mắt nhìn bọn họ, mang theo ngụ ý" Ta biết rồi "quan sát. Rõ ràng bà cũng đã thấy chuyện vừa nãy.
Thấy thế, Lục Khinh Lan lại càng đỏ mặt hơn, cô lí nhí chào hỏi, sau đó cũng không biết nói thế nào. Hết lần này tới lần khác, Bạch lão phu nhân cũng không tha cho cô, trêu đùa một phen.
" Tiểu nha đầu, đến rồi sao? "– Bạch lão tướng quân từ trên cầu thang đi xuống, thấy Lục Khinh Lan đi cạnh Diệp Đình Thâm, trong lòng rất vui vẻ, cười nói:" Tiểu tử Đình Thâm cũng đến à? Sao, sợ rằng vợ mình ở đây bị ăn hiếp hay sao? Cho nên mới bon bon chạy tới hả? "
" Lão sư! "– Diệp Đình Thâm cung kính gọi một tiếng, ý cười lấp đầy đáy mắt:" Người nhìn xem, sao con lại có thể lo lắng kiểu đó được. Con đi tỉnh họp, họp xong sẵn tiện đến thăm người và sư mẫu! Sẵn tiện cũng thăm Khinh Lan một chút! "
" Lời này ta không tin a! "– Bạch lão tướng quân khoát khoát tay, tỏ ý đừng hòng lừa ông, sau đó nheo mắt lại, nhìn qua chỗ Lục Khinh Lan đang xấu hổ cúi đầu, nói:" Tiểu nha đầu, tới thư phòng của ta ngồi một lát. Đình Thâm à, con cứ ở đây tâm sự với sư mẫu đi, trưa nay ở lại cùng ăn cơm. Đúng lúc tiểu tử Thẩm Tùy kia cũng tới, gặp mấy đứa, ta thấy rất vui a. "
" Được! "– Biết Thẩm Tùy cũng ở đây, Diệp Đình Thâm cũng không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ vỗ vỗ tay người bên cạnh, ý nói mình ở dưới lầu đợi cô.
Lục Khinh Lan lại tiến lên thư phòng, sau đó đóng cửa lại.
Bạch lão tướng quân ngồi trên ghế salon, ý bảo cô cũng qua đó, mới lên tiếng:
" Tiểu nha đầu, chuẩn bị xong hết chưa? "
Lục Khinh Lan khó hiểu hỏi lại:
" Chuyện gì ạ? "
" Không phải nói muốn phỏng vấn sao? "– Bạch lão tướng quân cười:" Chẳng lẽ cứ lấy tay không phỏng vấn hả? Được không a? "
" Người nói là.. "– Lục Khinh Lan còn tưởng mình nghe nhầm, mở to mắt nhìn người đối diện, chứng kiến ông gật đầu một cái, ngạc nhiên suýt chút hét lên:" Người bằng lòng làm phỏng vấn sao? Thật sự? "
Bất quá vài giây trôi qua, cô lại bình tĩnh xuống, tuy không dám tin, nhưng cô vẫn nghi hoặc hỏi lại:
" Nhưng, ngày hôm qua, rõ ràng.. con đã thua dưới tay người rồi.. "
" Ha ha ha! "– Nghe được lời cô, Bạch lão tướng quân hào sảng cười lớn, ánh mắt mang theo bướng bỉnh nhìn Lục Khinh Lan:" Hôm qua ta chỉ nói con thắng thì sẽ làm phỏng vấn, ta cũng không nói rằng thua thì không cho con phỏng vấn a, hiểu chưa hả? "
Nghe xong, Lục Khinh Lan thực sự dở khóc dở cười, cảm thấy có vẻ mình đã hiểu lầm?
Có thể a, cũng đúng mà..
Lẽ nào, là Đình Thâm ra mặt sao?
Tựa như nhìn ra được hoài nghi trong lòng cô, Bạch lão tướng quân thâm túy nhìn cô một cái, lúc này mới nói tiếp:
" Là con đã thay đổi chủ kiến của ta. Ngay từ đầu ở công viên, con đã không giấu giếm, trực tiếp nói ra mục đích của mình, ta đã cảm thấy nha đầu này không tệ. Nếu như lúc đó con không thừa nhận, mà lấy lý do trùng hợp, cho dù là phu nhân ta hay là ta, cũng sẽ không mời con tới nhà lần nữa. "
Tay phải gõ gõ lên bàn vài cái, Bạch lão nói tiếp:
" Đánh cờ với ta, xem ra con đã dùng hết toàn lực, cũng không vì bài phỏng vấn mà lấy lòng ta. Tuy nói tài đánh cờ của con khá tệ, nhưng lại thấu hiểu biến cố, không kiêu ngạo, không vội vàng, một câu bình thản "không hối hận" của con rất hợp ý ta. Con biết rõ Đình Thâm có quan hệ với ta, nhưng vẫn muốn dựa vào năng lực bản thân hành sự, điểm này, rất khiến người ta yêu thích. Cho nên, vì con! Ta mới bằng lòng làm bài phỏng vấn này, không phải vì điều gì khác. "
Dừng một chút, cuối cùng ông nói một câu:
" Lần phỏng vấn này, ta chỉ đồng ý trả lời cho một mình Thụy Thượng. "
" Bạch lão tướng quân.. "– Lục Khinh Lan nghe hết câu nói, từa như cảm thấy mình đang nằm mơ, vậy mà lão tướng quân đã thực sự chấp nhận, còn là chấp nhận duy nhất..
" Được rồi, tiểu nha đầu. Con chuẩn bị một chút rồi bắt đầu đi. "– Bạch lão tướng quân cười ha hả, gật đầu, ngẫm nghĩ xong lại trêu ghẹo cô:" Để tiểu tử Đình Thâm kia ở dưới lầu chờ lâu quá, lại sốt ruột nữa! Ha ha ha! "
Thật ra hôm qua Bạch lão tướng quân đã gọi điện thoại cho Bạch Bách Lâm, hỏi chuyện sai lầm của nha đầu Bạch Thư kia, rốt cuộc ông cũng hiểu được thời gian trước tại sao Bạch Thư lại bị cưỡng chế đem ra nước ngoài.
Nhắc tới, Bạch lão tướng quân có chút áy náy.
Ông không bằng lòng trả lời phỏng vấn cho Kuiyu, thứ nhất muốn giáo huấn Bạch Thư một chút, thứ hai, xem như bồi thường cho tiểu nha đầu này một chút vậy mà!
Bước vào trạng thái làm việc, Lục Khinh Lan chăm chú hơn hẳn. Cứ thế một già một trẻ, trò chuyện rất ăn ý.
Cùng lúc đó, dưới lầu cũng náo nhiệt không kém. Đương nhiên phần lớn đều là Bạch Bách Lâm làm Bạch lão phu nhân vui vẻ, Diệp Đình Thâm cũng phụ trách lắng nghe, thi thoảng nói thêm đôi lời.
Bạch lão phu nhân biết anh vốn dĩ không nói nhiều, cũng không miễn cưỡng.
Nhưng Bạch Bách Lâm thì khác, hôm nay giống y như cái máy phát, hát mãi không ngừng, nhìn Diệp Đình Thâm uống trà, không nhịn được, hỏi:
" Trước khi tới, cậu rất vội mà, vừa rồi gặp mặt xong liền hết lo lắng rồi à? Không giợ lão gia tử sẽ giáo huấn cô ấy sao? "
Diệp Đình Thâm liếc mắt qua, xem Bạch Bách Lâm như một tên ngốc, sau đó trực tiếp ném ra một ánh mắt đáp trả 'Anh thì biết cái gì!', làm cho Bạch Bách Lâm buồn bực không thôi. Quả nhiên, không thể trông đợi chuyện gì ở chỗ tiểu tử này!
Bạch lão phu nhân vui vẻ nhìn hai người đối đáp, ngẩng đầu một cái, đúng lúc thấy cháu gái mình trở về, vội vàng vẫy vẫy tay:
" Tiểu Thư à, đại ca và Diệp tứ ca của con đến nè, mau tới đây! "
" Diệp.. Diệp tứ ca sao.. Sao anh lại tới đây? "– Sau sự kiện lần đó, đứng trước mặt Diệp Đình Thâm, Bạch Thư luôn mất tự nhiên, cô ta cũng không rõ mình đang sợ cái gì.
Diệp Đình Thâm chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Bạch Thư một cái, tiện thể nhìn qua Thẩm Tùy bên cạnh, giọng nói không chút biểu cảm:
" Đến đón Khinh Lan cùng về nhà. "
Thật đúng là, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới!
Lúc này, Lục Khinh Lan đang đỡ Bạch lão tướng quân cùng nhau xuống lầu, cả hai người cười rất vui vẻ.
Trong lòng Bạch Bách Lâm hết sức ngạc nhiên, phải biết lão gia tử nhất mực nghiêm khắc, rất hiếm khi nở nụ cười như thế.
Bạch Thư và Thẩm Tùy bên này cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhất là Bạch Thư, cô ta mơ hồ cảm thấy mọi chuyện đã đi lệch xa quỹ đạo ban đầu!
" Đình Thâm à! Nha đầu vợ con rất tốt nha! Lần phỏng vấn này, ta rất vui vẻ! "– Bạch lão tướng quân đi tới trước mặt Diệp Đình Thâm, vỗ vỗ bờ vai anh, giọng điệu đầy thâm ý:" Cố gắng quý trọng cho tốt! "
" Hiển nhiên rồi! "– Diệp Đình Thâm cười, sau đó nắm lấy tay Lục Khinh Lan đặt trong lòng bàn tay mình.
" Phỏng vấn? "– Bạch Thư không dám tin, thấp giọng lặp lại, sắc mặt cô ta liền không tốt.
Gia gia đã đồng ý để Lục Khinh Lan làm phỏng vấn rồi sao? Tại sao có thể như vậy được? Ngày hôm qua rõ ràng cô ta nghe nói, nếu thua ván cờ sẽ không được làm phỏng vấn! Hơn nữa, trước đó Bạch Thư cũng đã nỗ lực dùng thủ đoạn như vậy, sao gia gia vẫn còn giữ ấn tượng tốt với Lục Khinh Lan được?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
" Tiểu Thư, sao thế? Khó chịu à? Sắc mặt em có vẻ không tốt! "– Thẩm Tùy để ý tới biến hóa trên mặt Bạch Thư, rất lo lắng hỏi.
" Không có, không có gì! "– Bạch Thư lắc đầu, không muốn để người khác nhìn thấy điều gì, cô ta miễn cưỡng cười nói:" Em đi toilet một chút! "
Thẩm Tùy nhìn theo bóng lưng rời đi của Bạch Thư, cảm thấy có chút kỳ quái.
Vừa đến toilet, Bạch Thư lập tức khóa cửa, bấm số điện thoại của Lăng Vi, không đợi bên kia lên tiếng, đã nói thẳng:
" Lục Khinh Lan đã hoàn thành bài phỏng vấn! "
" Tôi đã quá xem nhẹ cô ta! "– Lăng Vi bình tĩnh hơn Bạch Thư một chút, nghe xong hừ lạnh một tiếng:" Nếu đã vậy, tôi tất nhiên sẽ từ từ chờ cô ta trở về. "
" Cô định làm gì? "
" Cô không cần nhúng tay vào. Lúc tôi cần cô, tự nhiên sẽ tìm cô. "– Lăng Vi đổi điện thoại qua tai bên kia, khôi phục trạng thái nhàn nhã:" Bất quá cô phải hiểu rằng, nếu không có cô, một mình tôi cũng đủ sức đối phó Lục Khinh Lan. Nếu cô muốn tôi giúp cô, cô phải có đủ năng lực chứ?"
Nghe xong, Bạch Thư cắn cắn môi, không phải không hiểu ý Lăng Vi. Bất quá hừ lạnh trong lòng. Hai bên cũng chỉ đang lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Lăng Vi, cô cho rằng tôi thực sự đang hợp tác với cô sao?
Lúc Bạch Thư đi ra, mọi người đều đã ngồi vào bàn cơm.
Bởi vì Diệp Đình Thâm và Thẩm Tùy đều là những học trò xuất sắc của Bạch lão tướng quân, cho nên ông có vẻ rất cao hứng, một bữa cơm, trò chuyện không ngừng.
Lúc hai giờ chiều, Diệp Đình Thâm muốn đưa Lục Khinh Lan trở về, Bạch lão phu nhân tất nhiên không nỡ, bà còn đang muốn tiểu nha đầu gãy cho bà nghe tấu khúc! Cuối cùng Lục Khinh Lan hứa với bà, sau này nhất định sẽ cùng Diệp Đình Thâm thường xuyên ghé thăm, sau đó mới rời đi.
Vì tối đó không ngủ được, Lục Khinh Lan vừa lên máy bay liền ngủ mất đất, đợi khi cô thức giấc cũng là lúc máy bay vừa đáp.
Lục Khinh Lan hết sức hưng phấn khoác tay Diệp Đình Thâm, lúc chuẩn bị lên xe, điện thoại của cô bỗng nhiên reo lên.
Nghe điện thoại xong, sắc mặt cô cũng biến hóa không ít!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.