"Lại đây, đánh với ta ván cờ." – Bạch lão tướng quân tâm tình rất tốt, chỉ chỉ một bàn cờ vua bên cạnh, không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì, nói tiếp: "Nếu con thắng, ta để con làm phỏng vấn, nếu như thua.."
Bạch lão không nói hết lười, nhưng Lục Khinh Lan lại có thể hiểu rất rõ ràng, nếu thu, phỏng vấn cái gì gì, cũng không cần nghĩ tới rồi.
Cô nhanh chóng liếc mắt qua vẻ mặt đang tươi cười của Bạch lão tướng quân, lấy can đảm, làm vẻ mặt đau khổ, cố ý than thở:
"Bạch lão tướng quân, nhất định phải chơi cờ sao?"
Lục Khinh Lan biết những con cờ kia, nhưng tụi nó lại không biết cô a!
Khi còn bé, lúc ở tại Lục gia, Lục lão gia tử mỗi lần chơi cờ, một tay sẽ ôm Lục Khinh Lan, một tay chỉ chỉ dạy dạy cô chơi cờ. Có thể nói lúc đó, Lục Khinh Lan cảm thấy cờ vua khá nhàm chán, học xong vài ngày đã vứt sang một bên.
Sau này lớn lên, ông Tô Chi Giang cũng muốn dạy cô, nhưng cô vừa nhìn thấy cờ vua đã bỏ chạy, cho nên tới bây giờ, cô cũng chỉ xem mình học hành nửa vời mà thôi.
"Không dám à?" – Thấy ánh mắt đáng thương của Lục Khinh Lan, Bạch lão tướng quân đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt đến kỳ lạ, ông không tin nha đầu này không có gan chơi, bất quá bộ dáng này của cô lại đúng ý ông, ông không thích nhìn thấy điệu bộ chưa đánh mà đã sợ hãi lo sợ.
"Ai nói con không dám?" – Chuyện tới bước này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080982/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.