Cơ thể mát lạnh nhưng nụ hôn của Diệp Đình Thâm lại nóng như lửa đỏ, Lục Khinh Lan không kìm lòng được trước nụ hôn của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liên tục ngượng ngùng.
"Khinh Lan.."
Hơi thở ấm áp của Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng rơi trên da thịt cô, anh gọi lên cô, cự li rất gần, hơi thở gấp gáp.
Lục Khinh Lan ngước nhìn ánh mắt mê ly của anh.
Thật sự không biết, loại thời điểm này, động tác ngước mắt kia có chút vô tâm vô ý nhưng cũng đã hoàn toàn đoạt sạch lý trí cao ngạo của Diệp Đình Thâm.
Anh ôm chặt eo cô, khóa môi cô.
Lúc này Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy hô hấp của mình dường như sắp bị đoạt sạch, không bao lâu, một cảm giác choáng váng liên hồi đánh tới, cô bất lực vịn vào bờ vai anh.
"Đình Thâm.." – Lục Khinh Lan rưng rưng nước mắt ngước nhìn người phía trước: "Em khó chịu.."
Chính Diệp Đình Thâm cũng không chịu nổi nữa.
* * *
Ngày tiếp theo.
Lúc ánh mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa sổ sát đất, Lục Khinh Lan mới chậm rãi mở mí mắt nặng nề của mình ra, nhìn khung cảnh trước mắt, lúc này mới phát hiện, chẳng biết lúc nào đã bị Diệp Đình Thâm ôm trở về phòng, còn đang nằm trong ngực anh.
Cô nhẹ nhàng cựa quậy, thấy dáng vẻ của lão gia hỏa nhà mình đang ngủ say, khóe môi cô mỉm cười tự nhiên, vô cùng ngọt ngào.
Lục Khinh Lan không nhịn được, muốn đưa tay lên sờ mặt anh, không ngờ còn chưa chạm đến chóp mũi, tay cô đã bị bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080944/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.