Bà Trang Mi lạnh lùng nhìn Lục Khinh Lan một cái, dời ánh nhìn sang chỗ khác, không quá một giây, tâm tình càng trở nên nghiêm trọng hơn, nghiêm nghị nói: "Nếu không phải tại cô, danh dự của Đình Thâm cũng sẽ không bị ảnh hưởng như vậy! Lần trước cũng thế, lần này cũng thế! Cô hãy mau chóng rời khỏi Đình Thâm đi! Nhà họ Diệp chúng tôi không nhận nổi con dâu trèo cao như cô!" Nói xong, lồng ngực bà ta phập phồng liên tục. Lăng Vi thấy thế vội bước tới bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Bác gái! Bác đừng nóng giận! Chú ý thân thể!" Bà Trang Mi còn sợ chưa đủ, càng thêm oán giận, nói thêm một câu: "Không thể không giận được mà!" "Mẹ, mẹ đừng tức giận!" – Diệp Gia ngồi bên cạnh cũng đỡ bà Trang Mi xuống, liếc nhau một cái, cố ý thở dài, đáng tiếc nói: "Tiểu Vi à, nếu vợ tương lai của lão tứ giống như em, có tri thức – hiểu lễ nghĩa, như vậy thật là tốt biết mấy!" Lăng Vi đỏ mặt, nhanh chóng nghiêm giọng: "Diệp Gia tỷ, chị nói gì vậy! Em thấy Lục Khinh Lan cũng rất tốt mà!" "Em đó.." – Diệp Gia trừng mắt nhìn Lăng Vi, khóe mắt lại khẽ liếc qua chỗ Diệp Đình Thâm cùng Lục Khinh Lan. "Nhị tỷ." – Diệp Đình Thâm bắt được tầm mắt của Diệp Gia, không mặn không nhạt lên tiếng gọi. Mỗi khi nghe giọng điệu này của Diệp Đình Thâm, Diệp Gia đều sởn gai ốc! Rõ ràng là không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, nhưng tại sao lại toát ra một loại lãnh ý, cô ta bắt đầu che giấu sợ hãi, lập tức cười ha hả nói: "Haha, thì thuận miệng nói vậy thôi." Diệp Đình Thâm mấp máy môi, đối diện nhìn thẳng ánh mắt tức giận của bà Trang Mi, mở miệng nói: "Mẹ, mấy tin tức báo chí viết ra đều không có gì hay ho. Còn về chuyện danh tiếng của con, con tự nhiên cũng có cách giải quyết. Còn nữa, sau này Khinh Lan là vợ của con, chuyện này không cần bàn cãi thêm. Đừng nói những chuyện này nữa, để cha nghe được sẽ không vui đâu." "Coi như cha con không vui, mẹ cũng sẽ không nhượng bộ! Con phải cùng nha đầu họ Lục này chia tay cho mẹ!" – Ánh mắt kiên định của bà Trang Mi nhìn Diệp Đình Thâm, trực tiếp nói thẳng: "Cha con cũng sẽ không đồng ý tiếp nhận một kẻ đạo văn bước vào nhà họ Diệp đâu!" "Khinh Lan không đạo văn." – Diệp Đình Thâm cao giọng hơn, ánh mắt đắc ý nhìn qua Diệp Nhị Tinh, anh đứng lên, mặt không cảm xúc: "Mẹ, có vài chuyện con muốn mẹ thấy rõ một chút." "Chuyện gì?" – Bị chọc tức không nhẹ nhưng bà Trang Mi vẫn giữ vững lý trí, cũng thấy cái nhìn của Diệp Đình Thâm không vui nhìn qua Diệp Nhị Tinh, trong lòng bắt đầu hồi hộp. Lăng Vi cũng bắt đầu bất an. Diệp Đình Thâm lườm hết một vòng, ghi nhận toàn bộ phản ứng của bọn họ vào mắt, lúc này mới nói: "Mẹ, cùng con vào thư phòng nói chuyện." "Có chuyện gì? Không thể nói ở đây sao?" – Bà Trang Mi rất kiên trì, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Diệp Đình Thâm, cũng không khỏi mềm lòng: "Được rồi, vào thư phòng." * * * Trong thư phòng. "Con muốn cho mẹ xem chuyện gì?" – Thấy Lục Khinh Lan cũng vào theo, bà Trang Mi lại bắt đầu tức giận hơn. Diệp Đình Thâm thầm than, đứng che trước mặt Lục Khinh Lan, sau đó anh mở máy tính trên bàn, mở hòm thư cá nhân, chỉ vào ảnh chụp bên trong, nói: "Mẹ, mẹ xem đi." Nghe vậy, bà Trang Mi bước tới, nhìn từng tấm ảnh bên trong, sắc mặt vô cùng khó coi. Sau khi xem hết, bà ta vẫn kiên định: "Không có chuyện đó! Nhị Tinh sẽ không làm ra loại chuyện này! Nó không muốn hãm hại nha đầu họ Lục!" Cho dù ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng bà Trang Mi nửa tin nửa ngờ, bởi bà hiểu rõ con trai bà chưa từng nói oan cho người khác! Nếu không đủ chứng cứ xác thực, anh cũng sẽ không đưa cho bà xem. Kỳ thật ngay cả khi Lục Khinh Lan xem hết những tấm hình kia cô cũng kinh ngạc vô cùng, không ngờ trong thời gian ngắn Diệp Đình Thâm đã có thể tìm được những chứng cứ này. Trong thư phòng bắt đầu lan tràn một bầu không khí yên tĩnh kỳ quái. Cuối cùng, Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng nói một câu, sắc mặt bà Trang Mi lại càng thêm tệ hại. Bước ra khỏi đó, Diệp Gia lên tiếng trước: "Mẹ!" Bà Trang Mi không nói gì, bỏ qua lời cô ta, chăm chú nhìn thẳng vào Diệp Nhị Tinh đang ngồi trên salon, ánh mắt có chút bất mãn. Lăng Vi đứng bên cạnh cũng thấy rõ, chợt thấy bất an, nhưng vẫn cười nói bước tới chỗ bà Trang Mi: "Bác gái, có muốn uống chút nước không? Con thấy sắc mặt bác không được tốt!" "Không cần." – Bà Trang Mi không còn giữ được khí thế ngoan cường như lúc đầu, âm thanh lộ ra một loại cảm giác bất lực: "Nhị Tinh, thời gian trước, ba ba của con có đề cập đến chuyện đưa con đi tỉnh S làm việc, mau trở về thu dọn một chút. Lớn rồi, cũng nên kiềm chế bản thân lại, làm việc cho tốt." "Bà nội!" – Diệp Nhị Tinh không tưởng tượng nổi kêu lên: "Tại sao lại nói vậy với con? Con không muốn đi!" Lúc này Diệp Đình Thâm mở miệng, trầm giọng nói: "Đi hay không, không phải do con quyết định." Nha đầu này, phải giáo huấn lại một chút. "Con, con.." – Vừa chạm phải ánh mắt của Diệp Đình Thâm, Diệp Nhị Tinh không khỏi run lên! Cô ta hiểu rõ, tứ thúc đã biết chuyện mình động tay động chân.. Cô ta không cam tâm! Nghĩ đến đây, Diệp Nhị Tinh vội đứng lên, trừng trừng nhìn vào Lục Khinh Lan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]