Chương trước
Chương sau
"Ca! Sao anh lại tới đây?" – Lục Khinh Lan cười cười bước tới, bên cạnh cô, rất ít người biết Diệp Đình Thâm ở đâu, cho nên khi thấy Tô Viễn, cô đã giật mình.
Diệp Đình Thâm cũng bước tới, nắm lấy tay Lục Khinh Lan, hướng qua Tô Viễn gật đầu một cái.
Ánh mắt Tô Viễn ảm đạm nhanh chóng phát sáng lên, xem như không thấy Diệp Đình Thâm, giữ nguyên trạng thái ôn nhu quay sang Lục Khinh Lan:
"Hôm nay không phải tiệc trao giải sao? Anh đến đón em cùng đi, như vậy mới yên lòng."
Lục Khinh Lan lập tức hiểu được, trong lòng cảm thấy ấm áp, có rất nhiều người quan tâm cô.
"Ca.." – Lục Khinh Lan cong cong môi, lại không biết nên nói cái gì cho tốt, mãi đến khi lòng bàn tay cô bị Diệp Đình Thâm vuốt ve đến ngứa ngáy, cô mới lấy lại được tinh thần:
"Có Đình Thâm đưa em đi rồi, anh yên tâm! Bọn em đi chọn quần áo trước, sau đó mới đến khách sạn, lúc đó gặp nhau là được rồi."
Tô Viễn là anh trai của Lục Khinh Lan, cô biết anh ấy lo lắng cho mình, cũng tự trách chuyện lần trước. Cho nên cô không muốn làm anh không vui. Nhưng người bên cạnh cô, cũng tự nguyện dành cả ngày hôm nay, sẽ bên cạnh cô không rời.
Tô Viễn nhìn Lục Khinh Lan bằng dáng vẻ ôn nhu, tựa như gió xuân mát mẻ, cho đến khi nghe được lời vừa rồi, mới nhận ra trong lòng bắt đầu khó chịu.
Lại là Diệp Đình Thâm.
Nghĩ đến đây, Tô Viễn nhìn về phía Diệp Đình Thâm, môi hơi mím lại, biểu hiện một tia không cam lòng. Ngừng lại mấy giây, Tô Viễn trầm mặt, mỗi câu mỗi chữ đều không chịu nhượng bộ:
"Tiểu Lan, anh vẫn không an tâm."
Diệp Đình Thâm có vẻ đã đoán được anh ta sẽ đáp lại như thế, dứt khoát lên tiếng:
"Nếu không an tâm, có thể đi cùng."
Nghe xong, sắc mặt Tô Viễn trầm đi nhiều hơn. Lúc định lên tiếng đáp trả, điện thoại bỗng nhiên reo lên, thấy màn hình hiển thị, vẻ sửng sốt càng nhiều. Thấy bộ dạng biến đổi không ngừng của Tô Viễn, Lục Khinh Lan không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở:
"Ca, nghe điện thoại đi đã."
Tô Viễn thở dài một cái, lấy điện thoại ra, giọng điệu buồn buồn: "Vậy tối nay, anh sẽ đến khách sạn trao giải tìm em."
"Ừm, được." – Lục Khinh Lan cười vui vẻ, dặn dò Tô Viễn lái xe cẩn thận.
Diệp Đình Thâm nhìn theo hướng Tô Viễn rời đi, suy nghĩ một chút, hỏi:
"Khinh Lan, tình cảm của em cùng Tô Viễn rất tốt sao?"
Thật ra có mấy lần anh định hỏi, nhưng cảm thấy câu hỏi này có chút không tốt. Nên sau khi hỏi xong anh cảm thấy có chút hối hận. Lục Khinh Lan không suy nghĩ nhiều, gật đầu cười nói:
"Chuyện đó là đương nhiên rồi. Em là đứa nhỏ nhất trong nhà, ca ca một mực che chở cho em. Lúc em còn nhỏ, đám bạn chơi cùng thường ngưỡng mộ em có một người ca ca tốt a."
Nói đến đây, Lục Khinh Lan nhớ lại những chuyện thú vị thời bé, cho nên nói nhiều hơn một chút.
Diệp Đình Thâm đứng một bên nghe, không chen vào. Nhưng trong lòng anh đã quyết định, không thể kéo dài chuyện này, suy nghĩ trước đó về Tô Viễn cũng đã sớm đứt đoạn.
* * *
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một con hẻm yên tĩnh.
Mà con hẻm này, Lục Khinh Lan tất nhiên biết rõ. Bên ngoài nhìn vào có vẻ không đáng chú ý, ngược lại, cửa hàng bên trong, không phải là chỗ mà người bình thường có thể bỏ tiền ra.
Nơi này, chỉ có tầng lớp thượng lưu, quyền cao chức trọng hoặc đại minh tinh mới có thể lui tới.
Khiêm tốn, an tĩnh, nhưng lại biểu trưng cho thân phận.
Lục Khinh Lan bị anh nắm chặt tay, đi thẳng về phía trước, rẽ qua hai ba đường, sau đó đến trước một tòa nhà không bắt mắt lắm. Cửa lớn vừa mở ra, cô đã phát hiện Giang Nhiễm Nhiễm cùng Cố Lăng Tu ở bên trong, đang cãi nhau gì đó.
Cố Lăng Tu muốn giải thích một chút, nhưng Giang Nhiễm Nhiễm lại lạnh lùng không kiên nhẫn.
Liếc mắt nhìn nhau, cả hai cùng kinh ngạc, Lục Khinh Lan đi tới, nhanh chóng tăng tốc vài bước.
"Lan Lan, nàng tới rồi?" – Nghe được tiếng chân, Giang Nhiễm Nhiễm thu hồi phẫn nộ, miễn cưỡng tươi cười nhìn cô.
"Tứ ca, cháu gái nhỏ Khinh Lan!" – Cố Lăng Tu cũng lấy lại tinh thần, trầm giọng kêu lên, rõ ràng là không cao hứng!
Sau ngày từ phòng trà gặp mặt, Lục Khinh Lan định tìm cơ hội hỏi thăm cả hai, nhưng Giang Nhiễm Nhiễm lại bận rộn, không có cơ hội. Mà lúc này lại nhìn thấy bầu không khí kỳ quái của cả hai, tạm thời cô cũng không dám hỏi thăm.
"Quảng cáo của nàng hôm nay quay xong rồi sao?" – Lục Khinh Lan tùy tiện đổi đề tài, không muốn để cho bọn họ xấu hổ: "Không cần phải nhất định có mặt hỗ trợ ta đâu, có Đình Thâm bên cạnh cũng được rồi."
"Không có việc gì." – Giang Nhiễm Nhiễm lắc đầu, biết cô sợ mình mệt mỏi, trong lòng cảm động nhìn Lục Khinh Lan, lại càng kiên định, muốn ở bên cạnh cô cho đến khi tiệc trao giải kết thúc, Giang Nhiễm Nhiễm cười nói: "Là bạn thân của nàng, ta đây muốn là người đầu tiên chứng kiến thời khắc vinh dự nhất!"
"Hừ hừ! Nếu nói như vậy, ta đây phải có được giải thưởng cao nhất, nếu không sẽ làm nàng thất vọng hay sao?" – Lục Khinh Lan cười cười nắm tay Giang Nhiễm Nhiễm, cùng nhau bước đến hàng quần áo phía trước, bắt đầu lựa chọn.
"Nhất định là như vậy rồi!" – Có Lục Khinh Lan bên cạnh, Giang Nhiễm Nhiễm cũng không còn cảm thấy lo lắng nữa, cô không thèm nhìn tới Cố Lăng Tu, xem như anh trở thành người vô hình.
Hai người liên tục lựa chọn quần áo, Cố Lăng Tu buồn bực ngồi trên ghế, ủ rũ cúi đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.