Chương trước
Chương sau
Diệp Đình Thâm là người đầu tiên phát hiện bộ dạng kỳ quái của Cố Lăng Tu, thừa lúc không có ai, anh nhẹ giọng hỏi thăm:
"Thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Tứ ca, tôi.." – Cố Lăng Tu lúc nào cũng hăng hái tiên phong, nhưng khi gặp phải chuyện khó xử, trong lòng chắc chắn hoảng loạn, lại nghĩ đến những lời vừa rồi của Giang Nhiễm Nhiễm, ngữ khí càng khó coi: "Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì. Vừa rồi, bỗng dưng Nhiễm Nhiễm nói với tôi, không cần phải giả vờ yêu nhau nữa, lại tranh chấp.. Tôi.."
Diệp Đình Thâm nghe được, cảm thấy buồn cười, nhìn Cố Lăng Tu một cái, chỉ sợ tên tiểu tử này rơi vào lưới tình, lại không rõ lòng mình thế nào đi!
Cũng không biết Giang Nhiễm Nhiễm kia nghĩ thế nào..
Suy nghĩ một chút, Diệp Đình Thâm hỏi: "Cậu thích Giang Nhiễm Nhiễm rồi sao?"
Cố Lăng Tu đột nhiên ngẩng người, đôi mày nhíu chặt, dường như không chịu thừa nhận chuyện mà Diệp Đình Thâm nói tới. Diệp Đình Thâm cũng không ép buộc Cố Lăng Tu thừa nhận, khẽ thở dài, nói:
"Được rồi. Bất luận như thế nào, nếu để cả hai sinh sự mà cãi lộn thì cậu cũng đã sai rồi. Tìm cơ hội nào đó xin lỗi cô ấy đi. Còn chuyện khác, cậu tự mình hiểu rõ là được."
Ánh mắt anh vẫn dán chặt lên người Lục Khinh Lan đang chọn quần áo phía trước. Tựa như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Đình Thâm đứng lên, rồi khựng lại.
Lục Khinh Lan chọn qua mấy bộ, cũng đã thử qua, nhưng vẫn chưa chốt được sẽ chọn cái nào. Mỗi lần lựa quần áo là thế, cô luôn cảm thấy bối rối, khó chọn lựa. Nhìn dáng vẻ nhíu mày hết sức đáng yêu của cô, Diệp Đình Thâm không nhịn được, từ xa nhìn tới, bật cười, sau đó anh bước đến, nói với nhân viên phục vụ:
"Gói tất cả lại đi."
Nghe xong, Lục Khinh Lan ngẩn người, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, lại thêm một chút ngượng ngùng xen lẫn. Giang Nhiễm Nhiễm đứng một bên trêu chọc:
"Lan Lan, còn chờ gì nữa, lấy hết chứ sao." – Vừa nói, cô vừa xoa bóp mặt của Lục Khinh Lan, nhẹ giọng: "Tuy nói rằng hiện tại phụ nữ chúng ta có thừa khả năng độc lập kinh tế, nhưng đôi lúc cũng cần phải dùng đến tiền của người đàn ông hậu thuẫn phía sau! Như thế mới để cho người kia cảm thấy mình được coi trọng, được xem là chỗ dựa cho phụ nữ chúng ta, hiểu không?"
Biết rõ tính cách của bạn thân mình, Giang Nhiễm Nhiễm nhắc nhở cô một chút.
Lục Khinh Lan nhìn sang, thấy Diệp Đình Thâm nhếch nhếch môi cười, trong lòng cô cảm thấy sắp tan rã. Nghĩ tới thời gian còn sớm, chọn quần áo xong, Diệp Đình Thâm lại dắt cô đi sang một cửa tiệm khác.
Vừa bước vào trong, Lục Khinh Lan mới phát hiện đây là một cửa hiệu trang sức.
Nhưng điểm đặc biệt là, mỗi sản phẩm ở đây đều là loại độc nhất vô nhị, còn có mấy loại, nhìn qua có thể biết rằng, đều là do bàn tay nghệ nhân nổi tiếng chế tác.
Phụ nữ, trời sinh ưa thích trang sức xinh đẹp, cho dù ngày thường Lục Khinh Lan không hay để tâm đến cũng bị một sợi dây chuyền trong đó thu hút.
Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy sợi dây đó, cô nhớ đến hôm Diệp Đình Thâm cầu hôn mình, chiếc nhẫn Kela (nhà sản xuất nhẫn độc nhất vô nhị ở Trung) được thiết kế tinh xảo lại có nét thiết kế tương đồng với sợi dây chuyền kia.
Xét về giá cả, quả nhiên, đồ tốt đều đắt kinh khủng!
Lục Khinh Lan dời tầm mắt đến chỗ khác, mặc dù sợi dây chuyền đó vô cùng thích hợp với bộ váy đã chọn, nhưng không có nó cũng không ảnh hưởng. Mặc dù che giấu rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn không qua được đôi mắt của Diệp Đình Thâm.
Mọi thứ chuẩn bị xong, bốn người bọn họ lại ghé qua một nhà hàng, ăn đơn giản vài món.
Trong bữa ăn, Cố Lăng Tu vẫn một mực không lên tiếng, thỉnh thoảng nhìn lén qua Giang Nhiễm Nhiễm một cái.
Mà những cử động nhỏ này, đều bị Lục Khinh Lan nhìn thấy. Cô định chờ xong tiệc trao giải, nhất định sẽ nói chuyện rõ ràng với Giang Nhiễm Nhiễm một chút.
Rất nhanh, đã đến năm giờ chiều, cách bữa tiệc còn một giờ đồng hồ.
Thụy Thượng Chi Vận là giải thưởng mà nhiều người trong ngành hướng tới. Mà mỗi một vòng thi, càng thu hút không ít người tham gia. Cho đến đêm trao giải cuối cùng cùng, lại càng giống như một đêm hội họp long trọng chưa từng có.
Mà lần này, tiệc trao giải được tổ chức ở Siêu Khách Sạn năm sao của thành phố A, Đại Khách Sạn Cảnh Uyển.
Mỗi người tới tham dự, đều ăn mặc lộng lẫy rực rỡ, sợ bị người khác đánh giá, nếu ăn mặc quá đơn giản sẽ không xem trọng Thụy Thượng Chi Vận.
Lục Khinh Lan cùng Diệp Đình Thâm bước xuống xe, đã có nhiều người đến trước.
"Lan Lan!" – Vừa bước vào cửa, đã có người bước đến gọi tên cô, là Thái Tiêu Á.
"Tiêu Á, đã lâu không gặp!" – Lục Khinh Lan vui vẻ, ôm Thái Tiêu Á một cái.
"Đúng là đã lâu không gặp nha! Hừ! Xem em đó! Hẹn mấy lần đều không có thời gian ra gặp mặt!" – Thái Tiêu Á dùng sức, điểm vào trán Lục Khinh Lan một cái, xem như trừng phạt cô, ánh mắt cũng quét tới người bên cạnh Lục Khinh Lan, vẻ mặt thú vị nói: "Ồ, đây là bạn trai em sao?"
Bạn trai? Nồ nồ, vị hôn phu thì đúng hơn!
Lục Khinh Lan định mở miệng giới thiệu, đã thấy Thái Tiêu Á dùng ánh mắt kỳ quái đi dò xét Diệp Đình Thâm, thấp giọng hỏi:
"Hình như đã gặp qua ở đâu rồi ah? Nhìn quen quen.."
"Tiêu Á, thật ra.."
"AH! Chị nhớ rồi!" – Thái Tiêu Á kích động kêu lên, ôm chầm lấy bả vai Lục Khinh Lan, hưng phấn hỏi: "Anh ta.. anh ta là Diệp Đình Thâm, Diệp thị trưởng phải không?"
Lục Khinh Lan không thèm để ý, liếc mắt một cái:
"Ừm, là anh ấy.."
Thái Tiêu Á sửng sốt một hồi, tựa như đang cố ý tiêu hóa thông tin này, sau đó lại hạ giọng y như một tên trộm nói:
"Bảo sao, lúc trước định giới thiệu cho em vài người thì không muốn nha! Thì ra là có người chiếm chỗ rồi."
Giới thiệu vài người?
Diệp Đình Thâm vội bắt lấy từ mấu chốt, lập tức nhìn về phía Lục Khinh Lan, ánh mắt cực kỳ nhu hòa. Lục Khinh Lan hơi chột dạ, thầm hận Tiêu Á nhanh mồm nhanh miệng.
Lúc cô đang suy tư xem trở về nên giải thích với anh thế nào, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.