"Lan Lan! Theo mẹ cùng anh con về nhà!" Trong lòng bà Lục Mẫn Hoa vừa tức giận, vừa gấp gáp, càng không để cho Diệp Đình Thâm có nửa cơ hội giải thích, tự mình nhanh chóng quyết định: "A Viễn, mau đi làm thủ tục xuất viện cho con bé!"
"Bác gái!"
"Mẹ!"
Diệp Đình Thâm và Lục Khinh Lan cùng nhau lên tiếng, nhưng bà Lục Mẫn Hoa vẫn giữ nguyên quyết định như thế. Trước khi đi, bà còn nhìn chằm chằm Diệp Đình Thâm, nói:
"Đình Thâm, chuyện lần này tôi thật sự tức giận. Lan Lan là con gái tôi, từ nhỏ đến lớn chưa từng rơi vào trạng thái nguy hiểm nào như vầy!"
Nói xong từ chối luôn đề nghị đưa ra xe của Diệp Đình Thâm, một tay ôm lấy Lục Khinh Lan đi trước, còn Tô Viễn ở phía sau gom hết đồ đạc của cô, hoàn toàn không cho đôi trẻ một chút cơ hội nói chuyện.
"Đình Thâm!.." – Cách cánh cửa kính, Lục Khinh Lan trầm giọng gọi tên anh, bất đắc dĩ im lặng cho đến lúc xe lăn bánh.
Diệp Đình Thâm thấy rõ khẩu hình miệng của cô, cô nói rằng:
"Đình Thâm, em chờ anh."
* * *
Về đến nhà, Lục Khinh Lan cười nũng nịu:
"Mẹ! Tối nay cho con ăn gì đây? Canh móng heo hầm à? Mẹ nhớ cho nấm hương vào nha!"
Nhưng từ lúc bước vào cửa đến giờ, bà Lục Mẫn Hoa vẫn trầm mặc, không lên tiếng, tự động mặc tạp dề, đi thẳng vào bếp, giống như xem Lục Khinh Lan là không khí, hoàn toàn khác với người trong bệnh viện lúc nãy.
Tô Viễn nhún vai nhìn cô, ra hiệu mẹ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080891/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.