"Tiểu Lan!" – Tô Viễn khó chịu, gọi tên cô, trong lòng vô cùng buồn bực, ngay cả lời nói cũng đem theo một chút ghen tuông: "Em gái xảy ra chuyện, sao anh trai lại không nên đến?"
"Không phải, ca, em không có ý này!" – Thấy Tô Viễn đang hiểu Lầm, Lục Khinh Lan vội vàng khoát tay, cũng không để ý đến vẻ khác thường của anh ta: "Em chỉ cảm thấy hơi lạ, tại sao anh biết em ở đây mà đến?"
Nói xong, âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, lại nhìn Tô Viễn đứng xa xa, có chút chột dạ: "Tiểu Lan! Em.."
Diệp Đình Thâm đứng lên, cắt ngang:
"Khinh Lan cần nghỉ ngơi. Có gì muốn nói, chúng ta ra ngoài nói."
Nghe vậy, thần sắc Tô Viễn có chút phức tạp, cuối cùng miễn cưỡng đáp:
"Được! Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn tìm anh."
"Đình Thâm?" – Lục Khinh Lan không đoán được hai người này sẽ nói chuyện tốt gì, cô còn nhớ rõ lần bị thương ở nhà, bọn họ suýt chút động thủ với nhau, lần này lỡ như..
"Không có gì đâu! Em đừng lo lắng." – Diệp Đình Thâm vỗ vỗ tay cô, cười nói: "Nếu thấy chán thì đọc tạp chí một lát, anh sẽ không đi xa đâu, đứng ngoài cửa nói chuyện, được không?"
"Được rồi!" – Đối diện ánh mắt anh, Lục Khinh Lan không còn lo lắng nhiều nữa, quay đầu, nhẹ giọng gọi Tô Viễn một tiếng: "Ca.."
Tô Viễn nghĩ rằng Lục Khinh Lan vì lo lắng mình động thủ với Diệp Đình Thâm, tận đáy lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, trầm giọng nói: "Em yên tâm, chỉ là có vài chuyện cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080890/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.