Aizzzz, làm sao bây giờ? Rõ ràng mới rời xa nhau chưa được hai tiếng đồng hồ, vậy mà Lục Khinh Lan lại vô cùng nhớ anh, cảm giác giống như cả hai đã rời xa nhau rất rất lâu rồi!
Chẳng lẽ đây chính là "một ngày không gặp như là ba năm" trong truyền thuyết đây sao?
Lục Khinh Lan thầm cười một mình, không ngờ, một giây sao anh đã gọi điện thoại cho cô.
"Đình Thâm!" – Lục Khinh Lan nhấc máy, cô cũng không nhận ra giọng nói của mình chứa bao nhiêu sự mừng rỡ cùng nũng nịu.
"Khinh Lan!" – Nghe được giọng cô, Diệp Đình Thâm không kìm được, nhếch môi lên, âm thanh dễ nghe như dòng suối róc rách: "Về đến nhà rồi sao?"
"Ừm! Về đến rồi!" – Biết rõ anh không nhìn thấy nhưng Lục Khinh Lan vẫn không ngừng gật đầu, sau đó đỏ mặt, thấp giọng nói: "Đình Thâm, em nhớ anh!"
Nghe thấy thế, Diệp Đình Thâm vô cùng sung sướиɠ, mỉm cười tươi sáng trêи môi:
"Khinh Lan, anh nhớ em nhiều hơn!"
Có đôi khi, chỉ cần một câu tâm tình ngắn gọn, liền có thể đem đôi trẻ cách biệt hai phương trời cùng nhau ăn mật ngọt; không cần phải thề non hẹn biển.
Điều đơn giản nhất, bình dị nhất thường đánh trúng lòng người nhất.
"Khinh Lan! Em mở cửa sổ, nhìn xuống đi!" – Tận hưởng hương vị im lặng một lát, Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng nhắc cô. Lục Khinh Lan không kịp mang dép, trái tim trong lồng ngực cũng sắp nhảy ra ngoài, yết hầu không ngừng nhúc nhích:
"Đình Thâm!"
Bóng dáng đang tựa mình trêи cửa xe kia, chẳng phải là Diệp Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080892/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.