Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng đậm, Thẩm Tuỳ không ngừng tự hỏi bản thân nên làm thế nào bây giờ. Rõ ràng, khi Diệp Đình Thâm đưa người đến đây, chắc hẳn đã có chuẩn bị.
Diệp Đình Thâm liếc nhìn Thẩm Tuỳ một cái, liền biết anh ta nghĩ gì, lên giọng cắt ngang:
"Chỉ là hợp tác điều tra, không chút che dấu, chẳng lẽ, trong lòng thật sự có quỷ sao, có gì phải sợ?"
Âm thanh vang lên cũng vừa đủ lớn để những người có mặt nghe thấy, không ít người đã bắt đầu dự tính riêng, thậm chí vài người trong đám còn sợ đến run người.
Cái Diệp Đình Thâm muốn, chính là kết quả này.
Thật sự trước khi đến đây, bọn họ đã có được tất cả chứng cứ. Âm thầm điều tra lâu như vậy, lại không ngại cho đám người Thẩm Khánh Sơn tự mãn một thời gian, như vậy cũng đủ lắm rồi. Bây giờ, đã đến lúc thu lưới.
Diệp Đình Thâm nhìn đám người trước mắt, ý cười nhàn nhạt tản mạn.
Đợi vài giây, anh liếc nhìn tổ trưởng Vương một cái, hắng giọng, định mở miệng, nhưng đồng tử đột nhiên co lại!
"Khinh Lan!"
Lúc này Cố Lăng Tu cũng nhìn thấy Diệp Đình Thâm, nhíu chặt lông mày, không hề giãn ra. Trong lòng sự áy náy ồ ạt chảy tựa như muốn dời non lấp bể!
"Đình Thâm." - Đến gần anh, Cố Lăng Tu nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: "Mau chóng đưa cháu gái nhỏ ra khỏi đây! Cô ấy giống như bị hạ thuốc!"
Hạ thuốc?
Lúc này, lửa giận trong lòng Diệp Đình Thâm bị kϊƈɦ động dữ dội, ánh mắt sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080868/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.