Chương trước
Chương sau
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" - Thấy lão Mã lái xe vội vàng chạy tới, Thẩm Tùy cất giọng, nhíu mày hỏi: "Phía dưới sao lại loạn như vậy?"
"Cậu Thẩm!" – Lão Mã nhanh chóng lau mồ hôi trêи trán, vội vàng nói: "Diệp thị trưởng mang theo các đồng chí trêи tỉnh đoàn xuống kiểm tra, muốn tìm Thẩm cục trưởng, còn có Lâm bí thư.."
Một dự cảm không ổn hiện lên, Diệp Đình Thâm tới làm gì?
Thẩm Tuỳ cúi đầu nhìn Lục Khinh Lan trong ngực, thấy má cô càng lúc càng hồng, trong lòng càng thêm bực bội.
"Anh.." – Thẩm Bội Bội đỡ eo mình đi tới, cũng nghi hoặc nói: "Có phải có chuyện không hay xảy ra không? Cha đâu rồi?"
"Không biết." – Thẩm Tuỳ nhếch môi, lập tức quyết định: "Em đừng lộn xộn, bảo trọng thân thể quan trọng hơn. Lão Mã, mau đi tìm cha tôi, tôi sẽ xuống dưới kéo dài thời gian một chút."
Thẩm Bội Bội định nói gì đó, nhưng thoáng nhìn qua Lục Khinh Lan, nghĩ đến kế hoạch bất thành, dưới lầu, Diệp Đình Thâm lại tới, lửa giận trong lòng liền bốc lên:
"Anh! Cô ta thì sao? Không lẽ anh muốn ôm cô ta xuống dưới sao? Quan tâm cô ta làm gì, cô ta.."
Chưa dứt lời, Thẩm Bội Bội phát hiện mặt Lục Khinh Lan đỏ lên bất thường, đột nhiên trong đầu lóe lên chuyện gì. Bất quá không đợi cô ta nói ra, Cố Lăng Tu bên hành lang bên kia vội vàng chạy tới, phía sau là Bạch Thư, nước mắt ròng rã như mưa.
"Lan Lan!" – Cố Lăng Tu xông lên, đoạt lấy Lục Khinh Lan trong lòng Thẩm Tuỳ ôm đi, "Sao vậy?"
Nhưng vừa chạm vào người cô, liền cảm nhận được nhiệt độ đang thiêu đốt cực nóng!
Sắc mặt Cố Lăng Tu thay đổi nhanh chóng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tuỳ, ánh mắt chứa đựng lửa giận hừng hực, vô cùng khinh thường.
Biết Cố Lăng Tu đang hiểu lầm, nhưng lúc này Thẩm Tuỳ cũng không giải thích, chỉ hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng xuống lầu.
"Ưm.. Đình Thâm.." – Cánh tay nhỏ sờ soạng trong không trung, Lục Khinh Lan khó chịu mở mắt ra, mê mang gọi tên anh, nhưng nhìn lên, người ôm cô không phải Diệp Đình Thâm, khóe miệng cong cong như muốn khóc: "Đình Thâm, Đình Thâm!"
"Lan Lan, em cố chịu một chút, anh sẽ đi tìm Diệp hồ ly!"
Cố Lăng Tu không biết an ủi như thế nào, cũng may đám người kia cũng dần dần tan đi, không ai phát hiện ra cô không bình thường, anh nói tiếp:
"Chúng ta đi ngay! Em cố nhịn một chút!"
* * *
Lầu 1, Đại sảnh.
"Diệp Đình Thâm, anh tới đây làm gì?" – Nhìn đám người ở giữa sảnh tiệc do Diệp Đình Thâm dẫn đầu, Thẩm Tuỳ không khỏi cảm thấy chán ghét, lập tức không nể mặt mũi:
"Nếu anh đến uống rượu mừng thì tôi hoan nghênh, nhưng nếu anh đến phá hoại, thì phiền anh đi ra ngoài cho!"
Vừa nói xong, những vị khách không biết Diệp Đình Thâm bắt đầu thì thầm.
"Anh ta là Diệp thị trưởng hả? Không phải là nghe nói đã bị đưa đi điều tra rồi sao?"
"Không biết nữa ah! Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Còn đem người đến, muốn làm lớn chuyện gì đây?"
Diệp Đình Thâm không ngại bị người dị nghị đủ điều, anh đứng đó, dáng người thẳng tắp, toàn thân toát ra một cổ khí thế quân vương nhìn thiên hạ, vô cùng hào hùng.
"Thẩm Tuỳ." – Anh nhàn nhạt mở miệng, cực kỳ bình tĩnh: "Đây là đồng chí tổ điều tra Chuyên án đặc biệt ở tỉnh. Hôm nay muốn đến mời Thẩm cục trưởng cùng Lâm bí thư trở về hỗ trợ điều tra. Còn phải phiền anh dẫn đường cho bọn họ."
"Đúng là như vậy." – Tổ trưởng Vương đứng sau lưng anh bước tới cất giọng, "Xin mời bên anh hợp tác với yêu cầu công vụ tỉnh lỵ!"
Lời vừa dứt, đám người có mặt ai cũng kinh ngạc không thôi. Nhưng sau đó trầm tĩnh lại, có vài người từng dựa hơi Thẩm Khánh Sơn nín thở, tìm chỗ khuất đứng, không dám thở mạnh.
Đứng trêи quan trường đã lâu, mắt nhìn vẫn còn thấy tỏ, rõ ràng, trận này là đang nổi lên! Tốt nhất nên tự mình câm miệng là thuận tiện nhất ah.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.