Chương trước
Chương sau
Tô Viễn mỉm cười với cô, ánh mắt lại dừng trêи chân cô, nhất thời thu hồi nụ cười:
"Nói đi, chân xảy ra chuyện gì?"
Tô Viễn là thương nhân, nhìn cái gì cũng muốn nhìn thấy chân tướng, sau đó đem mặt có lợi nhất đoạt về trong tay, cách làm việc như vậy đã thành thói quen, nên nhìn sơ qua Tô Viên cũng đủ biết chuyện của cô không phải đơn giản chỉ là bất cẩn.
Thấy cô có chút né tránh, Tô Viễn bắt đầu phân tích:
"Mặc dù đôi khi em làm việc có chút mơ hồ, phòng bếp cũng không thường xuyên vào, nhưng cũng chưa ngu ngốc đến nỗi tự mình làm tổn thương chân mình."
Cuối cùng, đôi mắt Tô Viễn đột nhiên híp lại, trầm giọng: "Là vì Diệp Đình Thâm sao?"
"Không, không phải!" - Khi nghe nhắc đến Diệp Đình Thâm, Lục Khinh Lan vội vàng giải thích: "Không phải vì Đình Thâm đâu!"
Nhắc tới anh, cô lại sốt ruột như vậy sao? Không biết thế nào, trái tim Tô Viễn bỗng dưng đau đớn một hồi, giống như bị rất nhiều kim châm chích vào lòng.
"Chứ vì sao?" – Giọng nói không còn ôn hòa nữa, Tô Viễn nhất quyết không buông tha, cố chấp muốn tìm đáp án.
Lục Khinh Lan không ngừng nghĩ xem nên trả lời như thế nào, dù sao cũng liên lụy đến những người khác, cũng là ân oán của đám người bọn họ mà ra, nên cô không muốn nói nhiều.
Cuối cùng, cô dứt khoát cười ha hả:
"Ha ha, thật mà, do bản thân em bất cẩn ah! Uầy em buồn ngủ rồi, ca, em muốn đi ngủ trưa một chút. Anh mới đi công tác về chắc cũng rất mệt rồi, anh cũng về phòng nghỉ ngơi xíu đi."
Nghe vậy, Tô Viễn bình tĩnh nhìn cô vài giây, cho đến khi thấy cô chột dạ nhìn sang chỗ khác, anh mới buồn buồn trả lời: "Được rồi. Em mau nghỉ ngơi đi, có gì thì gọi anh."
Lục Khinh Lan ngượng ngùng gật đầu: "Được được."
Khi trong phòng khách chỉ còn lại một mình, Tô Viễn không giải thích được, cảm thấy rất phiền não. Trước kia không có Diệp Đình Thâm, Tiểu Lan cho dù không có chuyện gì cũng sẽ nói với anh, ít ra cũng không giấu diếm. Nhưng còn bây giờ..
Nghĩ đến đây, Tô Viễn rất thất vọng, thật giống như thứ mình quan tâm nhất đang lặng lẽ rời xa mình, đến mức bản thân cũng sắp không nhìn thấy nữa.
Tô Viễn cứ yên lặng ngồi một lúc lâu trong phòng khách, không hề nhúc nhích giống như pho tượng. Cho tới khi TV đang mở phát tới đoạn tin tức nói về khu Lão Thành..
* * *
Ở phía bên kia, tại văn phòng thị trưởng chính quyền thành phố.
"Diệp thị trưởng, thật ngại quá, đã phiền anh lâu như vậy." – Đóng sổ ghi chép, tổ trưởng Vương đứng lên, đưa tay áy náy nói: "Đây cũng là do cấp trêи phân phó."
"Ừm, tôi biết." – Mặc dù hiện tại anh đang bị điều tra, nhưng Diệp Đình Thâm vẫn giữ trạng thái cưỡi mây đạp gió, làm cho người ta đoán không ra, cũng không dám khinh thường.
Tổ trưởng Vương âm thầm bội phục, cuối cùng cười nói:
"Vậy thì không quấy rầy Diệp thị trưởng nữa, chúng tôi xin phép về trước."
"Được."
"Thị trưởng." - Sau khi tổ trưởng Vương đi ra ngoài, Từ Thừa cầm túi hồ sơ đi vào, vẻ mặt nghiêm túc, "Đây là thông tin vừa mới nhận được. Trước đó chúng ta đã làm rất nhiều việc, hiện tại chỉ cần chờ bên phía tổ trưởng Quách tìm được chứng cứ là ổn thỏa."
Diệp Đình Thâm liếc nhìn một cái, ngón tay vô thức gõ nhẹ vào mặt bàn, khóe miệng khẽ cười:
"Điều tra bọn họ lâu như vậy, thật ra cũng phải cảm ơn đám người họ đã đưa chứng cứ gây chuyện ở khu Lão Thành để chúng ta tương kế tựu kế (đặt ra kế hoạch dựa trêи kế sách của đối phương) ."... "
Đúng rồi, lão Lý kia phải bảo vệ cho tốt."
"Dạ, tôi biết rồi." – Từ Thừa gật gật đầu, sau đó có chút lo lắng, nhìn Diệp Đình Thâm một cái, "Chỉ là.. để thị trưởng phải chịu oan khuất rồi!"
"Chuyện này không có gì phải chịu oan ức hết." – Diệp Đình Thâm khoát tay, nhìn thời gian một lát, cười nói: "Tôi nên đi rồi."
Lúc anh lái xe đến Lục gia, Tô Viễn vẫn còn ở đó.
"Đến rồi sao?" - Tô Viễn liếc anh một cái, trong lòng có một cỗ tức giận không thể áp chế được. Diệp Đình Thâm hơi ngạc nhiên, vội gật đầu:
"Tôi đến đón Khinh Lan."
Bỗng nhiên, nghe câu này, Tô Viễn bắt đầu lộ vẻ tức giận trong nháy mắt:
"Đến đón cô ấy? Đón cô ấy về đó làm gì? Để tiếp tục bị thương hay sao?"
Tô Viễn nhìn Diệp Đình Thâm, càng ngày càng bực: "Anh chăm sóc cô ấy như vậy à?"
Không đợi anh mở miệng, Tô Viễn lại chất vấn:
"Tôi nghe nói ở buổi tiệc rượu Thụy Thượng, cô ấy cũng bị thương? Cô ấy bị bắt nạt như thế, anh đã làm cái gì rồi?"
Hôm nay Tô Viễn mới biết chuyện Thẩm Bội Bội đẩy Lục Khinh Lan ngã, trong lòng vừa tức vừa nóng nảy.
"Khinh Lan ở bên cạnh tôi, tất nhiên tôi sẽ không để cô ấy bị thương dù chỉ một chút."
Diệp Đình Thâm không thích giải thích với người khác, nhưng Tô Viễn, dù thế nào đi nữa, cũng là người nhà của Lục Khinh Lan, lo lắng chỉ trích anh không bảo vệ tốt cho cô cũng là điều tự nhiên, không có gì đáng trách.
"Nhưng anh lại để cô ấy bị người khác gây tổn thương!" – Tô Viễn giận dữ: "Hôm nay anh đừng hòng đưa cô ấy rời khỏi đây."
"Khinh Lan là vị hôn thê của tôi, anh dựa vào cái gì không cho tôi đón cô ấy về nhà?"
Diệp Đình lẳng lặng liếc Tô Viễn một cái, đôi môi mỏng manh phun ra một câu: "Anh đừng quên, anh cũng chỉ là ca ca của cô ấy!"
Anh cũng chỉ là ca ca của cô ấy..
Một câu nói này, giống như cây rơm rạ cuối cùng, áp đảo Tô Viễn. Khoảnh khắc tiếp theo, Tô Viễn không thể khống chế được nữa, trực tiếp xông tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.