Tô Viễn không khống chế được xông lên, đưa tay túm lấy bờ vai Diệp Đình Thâm:
"Diệp Đình Thâm, anh đừng quá đáng!"
Diệp Đình Thâm là người làm việc trong quân đội nhiều năm, phản ứng đương nhiên nhanh hơn Tô Viễn, lúc Tô Viễn bắt đầu giơ tay, Diệp Đình Thâm đã kịp thời né được, thần thái nhàn nhạt.
Anh không muốn có bất kỳ xung đột nào trong thời gian này. Nhưng điều anh nghĩ, không có nghĩa Tô Viễn cũng nghĩ vậy. Hung hăng cắn răng, Tô Viễn lại giơ tay lên.
"Hai người đang làm gì vậy?" - Lục Khinh Lan mở cửa phòng mình đi ra, vừa lúc nhìn thấy cảnh hai người đang ẩu đả, không khỏi cả kinh, "Ca!"
Động tác của Tô Viễn mãnh liệt dừng lại, hung hăng nhìn chằm chằm người trước mặt, cuối cùng vô lực buông xuống, không ai biết, giờ khắc này, anh ta khổ sở đến mức nào.
Diệp Đình Thâm nhìn Tô Viễn một cái, lập tức nghiêng người đi vào bên trong, nhìn thấy nha đầu ngốc đi chân trần, nửa người dựa vào khung cửa, trong mắt anh hiện lên một tia không đồng ý:
"Em ra đây làm gì? Từ từ nghỉ ngơi thêm đi!"
Nói xong liền bế ngang cô lên, đi đến sofa mới nhẹ nhàng đặt cô xuống, động tác ôn nhu đến cực điểm. Lục Khinh Lan luôn cảm thấy hơi nghi ngờ, cho dù show ân ái trước mặt người khác, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn đỏ như trái cà chua.
"Vừa rồi hai người làm gì vậy?" – Khó khăn lắm mới để tâm trạng khôi phục lại bình thường. Cô vẫn tiếp tục hỏi.
"Không có gì đâu!" – Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080856/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.