"Lan Lan!" Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lục Khinh Lan, Cố Lăng Tu hoảng hồn, vội vàng xông đến, nhanh chóng ôm lấy cô, sải bước đến chỗ đậu xe. Hạ Hinh Thinh cũng sửng sốt, không nói được lời nào. Ầm một tiếng, của xe bị đóng chặt lại. Sau đó, vào số, phóng thẳng về phía trước. Suy nghĩ một chút, Cố Lăng Tu lấy điện thoại gọi cho Diệp Đình Thâm, nhưng một lúc lâu sau cũng không có ai bắt máy. Không chừng anh vẫn còn đang họp, Cố Lăng Tu cúp điện thoại, tức tốc bấm tin nhắn gửi đi: "Diệp hồ ly, anh xong chưa? Lan Lan ngất xỉu, tôi đang trêи đường đưa đến bệnh viện, anh mau đến nhanh đi." * * * Tin nhắn vừa gửi đến, đúng lúc bài phát biểu của Diệp Đình Thâm cũng vừa xong. Vừa xem tin nhắn biết Lục Khinh Lan bị ngất, trái tim Diệp Đình Thâm muốn nhảy đùng ra ngoài, nhưng cuộc họp vẫn còn chưa kết thúc, anh không thể kịp rời đi. Cố gắng ổn định thần thái, Diệp Đình Thâm chú ý lắng nghe bài phát biểu của cấp dưới. "Diệp thị trưởng, hạng mục khu Lão Thành, tôi vẫn cảm thấy không ổn." Mỗi lần nhắc đến chuyện khu Lão Thành, Thẩm Khánh Sơn vẫn làm vẻ mặt bình tĩnh. Ông ta có thể cam tâm sao? Thịt dâng đến miệng rồi còn bị cướp đi, sao có thể? "Thẩm cục trưởng." Khuôn mặt tươi cười, âm thanh ôn nhuận nhưng lạnh lùng cất lên, Diệp Đình Thâm thu lại vấn đề: "Hạng mục khu Lão Thành trước đó chúng ta đã thảo luận qua rất nhiều lần rồi. Hiện tại đã có công văn phê chuẩn ở tỉnh gửi về. Trải qua nhiều lần khảo sát, cũng thích hợp để phát triển thành phố A của chúng ta!" Thật sự chuyện liên quan đến khu Lão Thành, đa số mọi người đều không có ý kiến, duy chỉ có mỗi Thẩm Khánh Sơn là sợ thiên hạ đại loạn. Diệp Đình Thâm bình tĩnh nhìn ông ta một cái, sau đó định chụp mũ một phát, nói: "Hay là, Thẩm cục trưởng có đề nghị nào tốt hơn?" Lời nói vừa chuyển, Diệp Đình Thâm không thể hiện sự tức giận, mà thị uy quyền lực: "Chuyện khu Lão Thành cần được phát triển là phù hợp, nhất là cho tương lai, không phải vì ham muốn ích kỷ của bản thân ai." Dứt lời, Thẩm Khánh Sơn mặt mày già nua, khó xử vô cùng. Được! Được! Được! Diệp Đình Thâm! Cậu nhiều lần bóp nát mặt mùi tôi, đợi mà xem đi! Tôi ngược lại muốn biết, vị trí thị trưởng thành phố A này, cậu có thể ngồi được bao lâu. * * * Bệnh viện Đa khoa Thành phố A, Tòa số 2, phòng bệnh VIP 505. Khi Diệp Đình Thâm chạy đến, Lục Khinh Lan đang nằm trêи giường bệnh, nước mũi chảy ròng ròng, khuôn mặt lớn bằng lòng bàn tay đã không còn chút hồng hào, không có chút sinh khí, yên lặng, yếu ớt như một con búp bê mỏng manh. Trong lòng anh đột nhiên bị kéo chặt, Diệp Đình Thâm xoay người nhìn Cố Lăng Tu, mất đi vẻ tức giận trước đây, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, Cố Lăng Tu tự nhiên hiểu được anh ấy không phải đang phát cáu với chính mình. "Bác sĩ nói là do cảm mạo, sức khoẻ không tốt. Đoán chừng hôm nay biến thành cảm lạnh, phát sốt đột ngột." Cố Lăng Tu thận trọng nhìn anh lần nữa, suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Vốn dĩ cũng không có gì quá nghiêm trọng. Nhưng bác sĩ nói, cháu gái nhỏ Khinh Lan có thể bị kϊƈɦ động quá lớn, tâm tình trở thành bất ổn dữ dội, nên lúc nãy mới ngất xỉu." Thấy anh đang cau mày, mặt mũi tối sầm lại, Cố Lăng Tu vội vàng mở miệng: "Yên tâm đi, bác sĩ nói truyền hai bình thuốc tĩnh mạch, nghỉ ngơi một hai ngày sẽ không sao. Sau đó sẽ có thể ra ngoài hóng gió, thư giãn một chút." Càng nói, Cố Lăng Tu lại cảm thấy chột dạ, giống như tại mình mà cháu gái nhỏ Lục Khinh Lan trở nên như thế vậy! Diệp Đình Thâm vẫn im lặng lắng nghe, môi anh cũng đã trở thành một đường thẳng. Cảm mạo không tốt, anh còn có thể nghe được, nhưng chuyện gì lại gây ra kϊƈɦ động dữ dội? Diệp Đình Thâm nhìn thoáng qua, mới thấy phía ngoài cổng còn có người. "Chiều nay, ở công ty đã xảy ra chuyện gì?" – Diệp Đình Thâm nhớ lại, đây là trợ lý của Lục Khinh Lan. Lúc hai người nói chuyện, Lục Khinh Lan vẫn còn đang thoải mái. Chắc chắn sau đó đã xảy ra việc gì. Hạ Hinh Thinh vốn không giúp được gì nhiều, khi nghe thấy lời này, lập tức ngẩng đầu lên, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Diệp Đình Thâm, bất giác lùi lại một bước. Ánh mắt của Cố Lăng Tu vô cùng sắc bén, thấy động tác của Hạ Hinh Thinh, liền lên giọng: "Diệp hồ ly, hỏi từ từ thôi, đừng làm con bé sợ hãi!" Hạ Hinh Thinh cảm kϊƈɦ nhìn Cố Lăng Tu một cái, lúc này mới ổn ổn tâm trí, liền đem mọi chuyện hôm nay kể ra. Cố gắng kể thật cẩn thận, mỗi một câu, cô đều nhìn sang người đối diện một chút, thấy cặp mắt đen như mực, giống như muốn ăn thịt người. "Cô nói rằng cô ấy đã mất cơ hội tham dự Thuỵ Thượng Chi Vận?" "Đúng vậy. Tưởng tổng biên tập gọi điện thoại cho Lan tỷ, lúc đó sức khoẻ đã không tốt. Sau đó Lan tỷ liền chạy thẳng đến chỗ thư ký Trương hỏi chuyện, nhưng đại khác vẫn như thế, bản khai thông tin của Lan tỷ gửi dự thi, đã không cánh mà bay." Hạ Hinh Thinh thận trọng nhìn Diệp Đình Thâm, gặp anh đang trong suy nghĩ, không dám làm phiền. Diệp Đình Thâm thấy qua rất nhiều âm mưu chèn ép trong này. Trong chốc lát, anh đã có thể hình dung được toàn bộ vấn đề. "Được rồi, tôi đã biết." – Diệp Đình Thâm xoay người nhìn Lục Khinh Lan, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, nha đầu ngốc của anh.. "Hôm nay cảm ơn cô, cô mau về nghỉ ngơi trước đi. Cô là trợ lý của cô ấy hãy giúp cô ấy làm đơn nghỉ bệnh nhé?" "Ừm, được." – Mặc dù Hạ Hinh Thinh rất lo lắng, nhưng cô biết mình ở lại cũng không giúp được gì, giống như không còn cần thiết nữa, nên vội vã gật đầu, "Vậy tôi xin phép đi trước, ngày mai sẽ đến thăm Lan tỷ." "Được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]