Đợi khi Hạ Hinh Thinh đi xa, Cố Lăng Tu liền bước đến đóng cửa lại, sau đó hỏi: "Diệp hồ ly, chuyện con bé nói lúc nãy, là giải thưởng Thuỵ Thượng Chi Vận hai năm tổ chức một lần đúng không?" "Đúng vậy." – Diệp Đình Thâm vừa nói vừa kéo chăn đắp kín cho Lục Khinh Lan, cũng không quá nhiều lời, chỉ gật đầu nhẹ. "Lại là Thuỵ Thượng Chi Vận kia!" – Cố Lăng Tu không vừa ý, nhìn về phía anh, nghĩ một chút, sau đó nói ra ý kiến của mình: "Nếu cháu gái nhỏ Khinh Lan đã quan tâm giải thưởng đó như vậy, sao anh không.." "Cố Lăng Tu!" – Diệp Đình Thâm cắt ngang, nhưng cũng không trách cứ, nói tiếp: "Tính cách của Lục Khinh Lan cậu còn không hiểu sao? Nếu như tôi ra mặt, người kia cho cô ấy đoạt giải, thử nghĩ cô ấy có chịu nhận không? Lùi một vạn bước, nếu như cô ấy biết chuyện, cậu xem, việc đó có thật sự xứng đáng với thực lực của cô ấy không?" Cố Lăng Tu hiểu rõ Diệp Đình Thâm vỗn không phải là người nhiều lời, bởi vì tính cách này, lúc nhẫn nại sẽ đem chuyện trong lòng nói ra. Sau đó sẽ dễ dàng thích nghi. Diệp Đình Thâm liếc mắt nhìn Cố Lăng Tu, lại nghiêng đầu nhìn về phía Lục Khinh Lan, anh mỉm cười một chút, mang theo sự cưng chiều, thậm chí còn có chút tự hào, cùng kiêu ngạo: "Chuyện cô ấy muốn, đều sẽ tự dùng thực lực bản thân để đạt được. Nếu đạt được giải thưởng hiếm có như thế, chắc chắn sẽ là niềm tự hào đáng giá. Nếu không, sao cô ấy lại có thể khổ cực, tận lực theo đuổi mà từ chối làm việc nhàn nhã ở tập đoàn Tô thị chứ?" Diệp Đình Thâm vừa nói, vừa không rời mắt khỏi Lục Khinh Lan. Cố Lăng Tu không nhịn được, bật cười, trêu ghẹo: "Cũng đúng, lúc đó, trong quân đội đại viện, không biết là người nào, cho rằng cháu ngoại bảo bối Lục Khinh Lan của ông ngoại Lục là niềm kiêu hãnh tuyệt đối a nha!" Dừng một chút, Cố Lăng Tu hỏi: "Diệp hồ ly, xem anh đắc ý chưa kìa?" Diệp Đình Thâm hỏi lại: "Ỏ? Thì sao nào? Chí ít tôi cũng có cái để tự hào, còn cậu cái gì cũng không có." "Chết tiệt!" – Cố Lăng Tu thấp giọng chửi mắng, đương nhiên là không để Diệp Đình Thâm nghe thấy. "Đúng rồi." – Cố Lăng Tu lại đổi chủ đề: "Thuỵ Thượng Chi Vận anh cùng tôi đều hiểu rõ quy tắc ở chỗ kia, nhưng cũng không thể để cháu gái nhỏ Khinh Lan đợi thêm hai năm nữa a!" "Thì sao?" – Nhẹ nhàng vuốt tóc trêи trán, Diệp Đình Thâm mỉm cười, "Nếu cô ấy muốn, tôi nhất định sẽ ủng hộ hết mình." "Vậy anh.." "Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý tốt." * * * Thành phố A, nhà hàng Tây – Ninh Nhân. "Cậu Thẩm.." – Đường Hạ Nghiên sửa lại bộ váng trêи người, để lộ ra một mảnh da lưng. Cô ta luôn tự tin với bản thân mình, không có người đàn ông nào không bị cô hấp dẫn. Vẫn không ngờ rằng, Thẩm Tuỳ lại đột nhiên hẹn cô đi ăn tối. Cô ta vui vẻ chọn lựa quần áo gần nửa giờ đồng hồ. Kể từ lúc anh ta trở về, vẫn chưa hề hẹn riêng cô lần nào. Nghĩ đến đây, Đường Hạ Nghiên không kìm nén được vui mừng, tiếp tục kiều diễm gọi một tiếng: "Cậu Thẩm.. đã rất lâu rồi, chúng ta không an tĩnh cùng nhau ăn cơm ah.." Thật sự cô cũng muốn nói rõ một chút, nhưng nghĩ đến chuyện đã lâu không gặp, rõ ràng không nhịn được: "Cậu Thẩm.." Đường Hạ Nghiên dù cao hơn một mét bảy, nhưng vẫn không ảnh hưởng, làm con chim én non nớt, nép chặt vào người kia. Có lúc, giọng nói yểu mị của người phụ nữ, cũng giống như mị dược. Huống chi, Đường Hạ Nghiên lại rất thông thạo chuyện này. "Ừm." – Thẩm Tuỳ nhấp một ngụm rượu, hướng mắt liếc cô một chút, mỉm cười điên cuồng, mang theo tà ý. Thấy thế, Đường Hạ Nghiên lớn gan bước đến, giống như bị rút hết xương cốt, mềm nhũn phong tình, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tuỳ: "Cậu Thẩm, em rất nhớ anh ah.." Bọn họ đang cùng nhau ở trong phòng ăn, Đường Hạ Nghiên không lo chuyện bị người khác dòm ngó. Nếu thật sự có người bước đến, cũng không thèm để ý. Thẩm Tuỳ vẫn giữ dáng vẻ cũ. Anh ta càng như thế, trong lòng Đường Hạ Nghiên càng ngứa ngáy khó chịu, dứt khoát nhích lại gần. Thấy Thẩm Tùy không phản đối, cô ta còn lớn gan hơn. Nghi nghi ngờ ngờ mở hai mắt, nhìn thấy ánh nhìn lạnh băng bên trong, liền cảm thấy toàn thân mát mẻ, sau đó, bàn tay cô bị bắt lại. "Ah!" – Đường Hạ Nghiên hơi đau kêu lên, trong mắt có một làn sương mờ mờ, "Cậu Thẩm, đau, người ta đau~.." Cô nghĩ rằng, chỉ cần yếu đuối một chút, đàn ông không ai thoát khỏi chiêu này. Nhưng cô đã quên, bản thân mình chưa hề hiểu rõ Thẩm Tuỳ. "Đường Hạ Nghiên.." – Xích lại gần khuôn mặt cô, Thẩm Tuỳ nhìn thẳng, ánh mắt đầy nguy hiểm, "Nói, cô dám lớn gan đi làm chuyện này sao?" "Em.. em.." – Còn tưởng là do động tác vừa rồi, Đường Hạ Nghiên vội vàng oan ức, chu chu miệng: "Cậu Thẩm, anh không vui sao? Nếu anh không thích làm vậy, lần sau em sẽ không làm nữa, được không?" Nháy mắt một cái, cô ta tỏ vẻ đáng thương: "Nhưng trước đây, không phải anh thích em nhất sao?" "Hừ!" – Thẩm Tuỳ gạt cô sang một bên, căm ghét không muốn nhìn đến, thanh âm càng ngày càng lạnh lùng: "Đường Hạ Nghiên, cô đừng quá cao hứng. Tôi không nói đến chuyện này." Mặc dù nhìn thoáng qua rất đau, nhưng Đường Hạ Nghiên vẫn lấy hết can đảm, nắm chặt hai tay anh rồi áp vào má cô, nói với giọng điệu nắm chặt mọi trái tim của đàn ông trong tay, lên tiếng hỏi: "Cậu Thẩm nói gì? Em đã làm sai chuyện gì sao? Em sẽ thay đổi, sẽ sửa đổi mà!" Không ngờ, Thẩm Tuỳ lại chẳng thèm ngó đến cô, không tưởng tượng nổi, bất ngờ trả lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]