Sau khi hai người tách ra, Diệp Đình Thâm nhấn số gọi cho Cố Lăng Tu, chỉ trong vài giây bên kia đã nhấc máy. Giọng nói hàm hàm hồ hồ, táo bạo không chút che giấu: “Yo, Diệp hồ ly, không nhớ là chúng ta lệch múi giờ sao? Uây, đừng có mỗi lần anh đây đang ngủ thì lại gọi điện thoại tới được không? Kiểu này suốt chắc sớm bị suy nhược thần kinh quá! Ok?” Đáng tiếc, cho dù có gào thét bao nhiêu, Diệp Đình Thâm cũng không nghe lọt tai, lòng không chút gợn sóng: “Cố Lăng Tu, thứ nhất, cậu chỉ là đang chợp mắt nghỉ trưa thôi, ngủ gì tầm này? Thứ hai, mau chóng thu dọn đồ đạc, trở về giúp tôi một chút.” “Giúp? Cậu lại bận gì sao?” Nghe xong, Cố Lăng Tu tỉnh cả ngủ, lập tức tỉnh táo: “Hừm… Để tôi đoán xem, đừng nói là đứa cháu nhỏ Lục Khinh Lan tâm tâm niệm niệm của cậu xảy ra chuyện gì nha? Aizzo, Tiểu Khinh Lan của cậu lại thế nào rồi? Mau nói cho tôi nghe đi, chậc chậc…” Ngừng vài giây, không cho ai kia có cơ hội trả lời, Cố Lăng Tu lại tiếp tục: “Tôi biết nếu không có chuyện gì quan trọng, cậu sẽ không tìm đến tôi đâu, đây có phải là thái độ nhờ vả không vậy? Haha, cậu kêu tôi về là tôi phải có mặt liền sao? Bao nhiêu người đến xếp hàng van xin tôi giúp đỡ mà tôi cũng không thèm để ý tới đó, hừ!” Nói xong, Cố Lăng Tu đắc thắng giơ hai chân lên, run run. Bắt đầu tưởng tượng xem lần này sẽ nên làm gì để tính công với tên bận bịu kia. Chà, xe thể thao tốt hơn hay là một chỗ ở xịn tốt hơn? Nhưng Cố Lăng Tu nghĩ nhiều rồi, anh quên mất rằng biệt danh mà anh đặt cho Diệp Đình Thâm là gì rồi sao? Là Diệp hồ ly đó! “Thật sao? Có thật là không về được không? Được thôi, xem ra chắc cũng đã đến lúc để ông già nhà cậu biết rằng có vài người đang tồn tại. À, phải rồi, hai ngày trước ông ấy còn lái xe đến hỏi tôi một vài chuyện…” Nhìn có vẻ như lời này không có trọng lượng, nhưng Cố Lăng Tu lập tức bị rơi từ thiên đường xuống địa ngục, hận đến nghiến răng: “Diệp Đình Thâm! Cậu thật tàn nhẫn!” “Ừm, tôi tàn nhẫn, cậu còn không biết sao? Còn chờ gì nữa, nhanh chóng lăn về đi.” Diệp Đình Thâm hoàn toàn có thể hình dung ra cảnh Cố Lăng Tu vò đầu bứt tai, sắp gục ngã tới nơi bên đầu dây bên kia, lập tức cảm thấy thoải mái, cười nói: “Đi như vậy cũng đủ lâu rồi, đã đến lúc phải quay về. Bên này có rất nhiều người đang chờ cậu trở về. Đừng vướng bận chuyện trước đây nữa.” Nghe đến đây, Cố Lăng Tu bồng nhiên im lặng vài giây, khuôn mặt anh không còn cà lơ phất phơ nữa, gật đầu nói: “Ừm, tôi biết rồi.” Cúp điện thoại, Diệp Đình Thâm theo thói quen, nhìn điện thoại một chút, trên màn hình hiện lên ảnh chụp của Lục Khinh Lan. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, khóe miệng không tự chủ giương lên, vẽ ra một đường cong ấm áp. Qua vài giây, nghĩ đến những chuyện Lục Khinh Lan kể hôm nay, sắc mặt anh liền tối sầm lại. Mặc dù vẻ ngoài cô cật lực không quan tâm tới, nhưng anh vẫn nhìn ra cô thật sự không cam lòng. Người của anh, không đến lượt người khác bắt nạt! Chỉ là anh mới đảm nhiệm chức vụ thị trưởng ở thành phố A, tuổi lại còn trẻ, không thể tránh khỏi việc bị người khác dòm ngó, nắm bắt mọi nhất cử nhất động của anh nhằm kéo anh xuống. Cho nên hiện tại anh vẫn chưa có động thái nào quá lớn, đó cũng là lý do mà anh muốn Cố Lăng Tu nhanh chóng thu xếp trở lại. Nếu như không thể bảo hộ cô một cách chu toàn, thì còn nói gì đến việc làm cho cô hạnh phúc?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]