Một người đàn ông có dáng người thẳng tắp, tay kéo chiếc va li, bước chậm rãi về phía đám đông. Trên người mặc chiếc áo gió màu đen làm toát lên vẻ phong trần của một người từng trải. Quần tây bó sát màu đen càng làm tôn lên đôi chân thon dài mà bao cô gái mơ ước. Trên gương mặt góc cạnh là chiếc kính râm kiểu cách, che đi đôi mắt thâm thúy, u ám phía sau. Người đàn ông tỏa ra khí chất mạnh mẽ, khiến mọi người không dám xem thường, cũng không dám tới gần. Chỉ có thể đứng nhìn từ phía xa.
Điểm chết người chính là cậu thiếu niên ở phía sau người đàn ông, cậu bé này may ra chỉ cao đến bả vai của người đàn ông. Cậu cũng mặc một bộ quần áo y hệt người đàn ông kia, cũng đeo một chiếc kính râm cùng loại.
Cậu thiếu niên tuy khí chất có kém hơn so với người đàn ông kia, nhưng khí lạnh lẽo tỏa ra từ trên người cậu lại giống như cơn gió mát vào ngày nóng nực, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Bất kể là vẻ mặt hay là động tác của hai người, tất cả đều đồng bộ như một, vừa nhìn liền đoán ra ngay đó là hai cha con.
Hai cha con bước cùng nhau giống như một bức tranh phong cảnh xinh đẹp, thu hút mọi ánh nhìn.
Tiểu Miêu Miêu nhìn thấy thiếu niên mặc chiếc áo gió màu đen thì đôi mắt to đen láy chợt sáng ngời, kích động mà há to miệng, định kêu lên: "Ôn..."
Cô bé đang định kêu ôn ã, thì bị Ngọc Mạn Nhu bưng kín miệng.
Tiểu Miêu Miêu mở to đôi mắt ướt át, ngẩng đầu nhìn Ngọc Mạn Nhu. Ngọc Mạn Nhu lắc đầu với cô bé, liền kề tai Tiểu Miêu Miêu và khẽ nói: "Miêu Miêu đừng nói gì nha, đợi chút nữa mẹ Ngọc dẫn con đi tìm ôn ã, có được không?"
Tiểu Miêu Miêu gật đầu: "Vâng ạ!"
Tiểu Miêu Miêu không còn kích động nữa, nhưng giờ lại đến phiên hai cô bé bên cạnh bọn họ trở nên kích động.
An Đóa Đóa chạy tới kéo tay Tiểu Miêu Miêu, nói với vẻ phấn khích: "Miêu Miêu, em nhìn thấy anh kia không, anh ấy đẹp trai quá!"
An Đóa Đóa là đứa trẻ lớn nhất trong cả đám, năm nay lên sáu tuổi, vừa mới tốt nghiệp mầm non. Đúng lúc tình cảm còn đang mơ hồ, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm bóng dáng của Hạ Kỳ với vẻ si mê.
Tiểu Miêu Miêu nhìn thấy ánh mắt của An Đóa Đóa, trong lòng có phần khó chịu, cũng chẳng vui vẻ gì. Ôn ã là của cô bé, cô bé không thích có người dùng ánh mắt muốn chiếm làm của riêng như thế mà nhìn ôn ã.
Giống như khi mình cầm trên tay một món đồ chơi yêu thích, nhưng người khác cứ một mực đòi cướp đi.
Cũng bởi vì ánh mắt đó, mà mấy lần An Đóa Đóa tỏ vẻ thân thiết với Tiểu Miêu Miêu thì Tiểu Miêu Miêu đều không thèm nói chuyện lại.
Một cô bé khác tên Quý U không có nhiều suy tư như An Đóa Đóa, cô bé này chỉ đơn thuần cảm thấy cậu thiếu niên rất đặc biệt, nên liếc nhìn vài lần thôi.
Chẳng riêng gì bọn trẻ tỏ ra kích động, ngay cả những ngôi sao đã kết hôn cũng kích động không kém.
"Người đàn ông vừa mới đi qua thật đúng là cực phẩm, ngay cả một nơi hội tụ toàn mỹ nam như giới giải trí cũng chưa thấy ai đẹp trai như người đàn ông và cậu thiếu niên kia."
"Nếu tôi còn chưa kết hôn, chưa sinh con, chắc chắn sẽ theo đuổi người đàn ông kia."
"Nói phải đấy, mà mọi người có cảm thấy người đàn ông kia nhìn có vẻ rất quen không?"
"Chị nói thế, làm tôi cũng cảm thấy quen quen, nhưng không nghĩ ra là gặp ở chỗ nào rồi."
Mấy bà mẹ ngôi sao đã gả làm vợ nhà người ta rồi mà vẫn túm tụm bàn tán sôi nổi.
Trong số đó chỉ có Ngọc Mạn Nhu không hề phát biểu ý kiến, khóe miệng cô nhếch lên cao. Các cô cứ lộ ra vẻ si mê ông xã và con trai tôi ở ngay trước mặt tôi như thế, thật sự không cần hỏi xem cảm nhận của tôi thế nào ư?
Hạ Lâm nãy giờ vẫn luôn cúi đầu, chợt nở một nụ cười giễu cợt.
Một đám người ngu ngốc, người đàn ông và cậu thiếu niên mà các cô để ý đã sớm là hoa có chủ rồi. Với vẻ ngoài của mấy người ấy hả, vẫn nên tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi!
Chỉ có Tiểu Miêu Miêu nhìn chằm chằm theo hướng Hạ Kỳ rời đi bằng ánh mắt trông mong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]