Translator: Nguyetmai
Đội Ngọc Mạn Nhu đã bốc thăm được căn phòng lớn nhất, có lẽ là nhờ vận may của Tiểu Miêu Miêu.
Thực ra cho dù không bốc thăm, dựa theo độ nổi tiếng và số người của bên Ngọc Mạn Nhu, thì cũng nên để cho cô vào ở trong căn phòng này.
Ngọc Mạn Nhu dẫn hai cô bé về phòng của bọn họ. Căn phòng rất rộng rãi, sáng sủa, ba người ngủ trên chiếc giường lớn vẫn còn dư chỗ.
Tiểu Hạ Lâm vừa bước vào phòng đã bò ngay lên giường, lấy từ cặp sách ra một quyển sách, tựa vào đầu giường lật xem.
Còn Tiểu Miêu Miêu thì ôm lấy đùi Ngọc Mạn Nhu, hai con mắt nhìn Ngọc Mạn Nhu với vẻ đáng thương vô cùng: "Mẹ Ngọc, Miêu Miêu muốn đi tìm ôn ã."
Vừa rồi thấy Hạ Kỳ ở ngoài kia, trong lòng Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn nhung nhớ.
Có thể là lời của An Đóa Đóa đã kích thích Tiểu Miêu Miêu, khiến cô bé bây giờ càng gấp gáp muốn đi gặp ôn ã.
Ngọc Mạn Nhu ngẩng đầu liếc nhìn camera phía trên trần nhà, khom người xuống kề sát tai Tiểu Miêu Miêu, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe được mà nói: "Miêu Miêu ngoan nào, chờ đến tối, mẹ Ngọc sẽ đưa con đi gặp ôn ã."
"Bây giờ hông được sao*?"
(*) Bây giờ không được sao?
Tiểu Miêu Miêu ngoắc đầu ngón tay vào nhau, vẻ mặt rối rắm.
"Vừa rồi lúc bước vào, Miêu Miêu nhìn thấy camera ở trước cửa chưa?"
"Thấy rồi ạ." Vừa rồi cô bé còn nhảy múa trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962524/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.