Tiểu Miêu Miêu lấy tay chống cằm, đôi môi hồng phớt khẽ nhếch lên, nhìn Hạ Kỳ với vẻ mặt si mê.
Đột nhiên, đầu cô bé trở nên nặng nề, giống như có thứ gì đè ở trên đầu. Một giọng nói trầm thấp mang giọng điệu trêu chọc vang lên trên đỉnh đầu Tiểu Miêu Miêu.
"Miêu Miêu ngốc, nhìn xem, nước miếng sắp chảy xuống rồi kìa."
"Nước miếng? Làm gì có nước miếng ạ?" Tiểu Miêu Miêu vô thức giơ tay lên lau miệng.
Cô bé lau qua lau lại miệng mình, chẳng sờ thấy thứ khả nghi nào.
Tiểu Miêu Miêu ngốc nghếch nhìn Hạ Kỳ: "Thất cách cách, em đâu có chảy nước miếng?"
Vẻ mặt cô nhóc vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến Hạ Kỳ bật cười.
"Anh cười cái gì?" Tiểu Miêu Miêu vẫn không hiểu.
"Không có gì." Hạ Kỳ đặt laptop trên đùi sang một bên, dang tay ôm lấy Tiểu Miêu Miêu vào lòng.
Tiểu Miêu Miêu cũng không khách sáo với Hạ Kỳ, dù sao thì cái ôm của Hạ Kỳ là chiếc ghế tựa chỉ thuộc về cô bé. Cái mông nhỏ khẽ ngọ nguậy, tìm một chỗ tương đối thoải mái trong lòng Hạ Kỳ.
Bàn tay nhỏ ôm eo Hạ Kỳ, đầu dụi vào lòng Hạ Kỳ, đôi mắt nhắm lại, mở miệng với dáng vẻ lười biếng: "Thất cách cách, trong lòng anh thật mềm mại, thoải mái hơn ghế sofa nhiều."
Khóe miệng Hạ Kỳ khẽ run.
Cậu bỗng nhiên nói lảng sang chuyện khác: "Lời thoại trong kịch bản em đã nhớ cả chưa?"
Nhắc tới lời thoại, Tiểu Miêu Miêu ngay lập tức cúi gằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962290/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.