Editor: Nguyetmai
Nếu tính ra thì Tiểu Miêu Miêu tới Hoành Điếm đã được hơn nửa tháng rồi.
Đây là khoảng thời gian dài nhất từ trước đến giờ mà hai mẹ con Hạ Mộng phải cách xa nhau. Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn gắng gượng cho tới bây giờ mới bắt đầu nhớ mẹ, vậy cũng là quá giỏi rồi.
Không phải Tiểu Miêu Miêu vô tâm vô tư, mà là mấy ngày nay quay phim quá mệt. Mỗi tối quay về khách sạn, Tiểu Miêu Miêu gần như đặt lưng xuống giường là liền ngủ ngay.
Hôm nay đột nhiên rảnh rỗi, Tiểu Miêu Miêu lại đọc mấy câu thoại liên quan tới mẹ, chẳng hiểu tại sao bỗng nhiên nhớ mẹ. Hơn nữa, còn là nỗi nhớ da diết, rất nhớ, tột cùng.
Đôi mắt to đen láy hơi ửng hồng nơi viền mắt, đôi môi hồng nhạt cong cong vẻ tủi thân, hệt như một con thỏ nhỏ khiến người khác chỉ muốn âu yếm bảo vệ trong lòng.
Hạ Kỳ có phần không thoải mái. Cậu một tay cầm điện thoại lên, tay kia nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu đừng khóc! Bây giờ chúng ta sẽ gọi điện cho mẹ có được không?"
"Vâng!" Tiểu Miêu Miêu nghẹn ngào gật đầu.
Điện thoại gọi đi, chờ mãi mới có người nghe máy.
"A lô, xin chào, tôi là thư ký của Tổng Giám đốc Hạ. Hiện giờ cô ấy đang họp, nếu cậu có chuyện gì quan trọng, hãy nói cho tôi, tôi sẽ chuyển lời thay cậu." Người nghe điện thoại là thư ký của Hạ Mộng.
"Không có chuyện gì!"
Hạ Kỳ lạnh lùng thốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962288/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.