Đây là đoạn cao trào, đồng thời là đoạn tâm lý nhân vật phức tạp nhất của bộ phim này.
Tiểu Miêu Miêu từ khi sinh ra đã được sống trong nhung lụa, yêu chiều. Cô bé được mọi người coi như cô Công chúa nhỏ mà nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng đóng phim, cũng chưa từng trải qua loại chuyện rối rắm như vậy. Cho nên đạo diễn Dương rất lo Tiểu Miêu Miêu sẽ không thể truyền đạt hết nội tâm phức tạp trong đoạn này.
Đạo diễn Dương bàn bạc chuyện này với Ngọc Mạn Nhu, dù sao thì cô ấy cũng là nhà sản xuất lớn nhất trong bộ phim này.
Ngọc Mạn Nhu cũng chỉ biết cô con dâu nhỏ nhà mình thích đóng phim, nhưng lại không biết rằng cô bé có thể diễn thành thạo những tình tiết có tâm trạng bi thương như thế hay không.
Ngọc Mạn Nhu gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Kỳ, bảo cậu dẫn Tiểu Miêu Miêu qua chỗ cô một lát.
Hạ Kỳ nhanh chóng đưa Tiểu Miêu Miêu đến nơi.
Tiểu Miêu Miêu vừa nhìn thấy Ngọc Mạn Nhu, liền nhào ngay vào lòng cô. Khẽ chớp đôi mắt lanh lợi: "Mẹ Ngọc tìm con ạ?"
"Ừ!" Đôi mắt Ngọc Mạn Nhu trong veo như nước, hiền từ xoa đầu Tiểu Miêu Miêu: "Mẹ Ngọc muốn kiểm tra kỹ thuật diễn xuất của con một chút."
"Kỹ thuật diễn xuất?" Tiểu Miêu Miêu nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.
Thứ lỗi cho cô bé, tuổi tác cô bé còn nhỏ, nên chưa hiểu kỹ thuật diễn xuất là gì.
Hạ Kỳ ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, nghe Ngọc Mạn Nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962291/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.