Hùng tâm tráng chí thì thế nào?cơ đồ bá nghiệp thì lại sao?tựu trung đều là nhuốm máu người vào thân,nhuộm đỏ tới mức đến một ngày không còn nhận ra bản thân đang đứng ở đâu trong trời đất.Cuối cùng,cuối cùng chính là không nhận ra người quan trọng nhất.
Hồng trần vạn trượng phồn hoa,kiếp người rồi sẽ hóa hư vô,chớp mắt đã là vĩnh hằng,nhưng hắn thật tâm thật tình chắp tay quỳ ngối trước đất trời,nguyện cầu cho thế gian ồn ào náo nhiệt có thể nào lãng quên đi hắn và ngài?
Chẳng cần phải nhọc lòng lý giải căn nguyên nữa,vốn như thế nào thì cứ để như vậy đi.
Thánh nữ,người có biết trước chuyện này?ta cho là người không biết đi.
Giờ ngài đang ở nơi nào Tư không tuyết sơn?ta phải làm sao mới có thể tìm lại ngài?
-bẩm trưởng lão,phát hiện một đám dấu chân ngựa cách ngoài thành không xa,dời theo hướng tây bắc.
Một toán người trước đó Mặc liên cử đi trinh sát xung quanh,hiện giờ quay lại báo.
Mặc liên nghĩ nghĩ.“tây bắc?hay là gần đây có địa phương nào hắn quen thuộc ?hoặc là…?
Mặc Liên hỏi thuộc hạ.
-có doanh trại nào của Đông hải đóng gần đây sao ?
-quả thật phía tây bắc cách 2 ngày đường là nơi có quân đội Đông hải hạ gần Tần hoài nhất!
Mặc Liên trầm ngâm suy tính.
-2 ngày đường?là hắn chủ động chạy tới đồng thời bây giờ mới gởi thư yêu cầu tiếp viện?hoặc giả quân tiếp viện đã nhận được tin từ trước và sắp đến đây rồi?..dù thế nào,cần phải đuổi kịp tên Tử hồng trước đã…
-nhất định phải kịp!
Kẻ lên tiếng là Huyết vân,hắn đã quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hai-nguyen-duong/1401903/quyen-1-chuong-30-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.