Hải đường ở cổ đại cũng được một khoảng thời gian,mặc dù nàng lúc trước không phải là cô gái bị phụ thuộc quá nhiều vào cuộc sống tiện nghi hào nhoáng của thế giới hiện đại nhưng mà bây giờ thật sự lắm lúc không thể không ngừng được việc liên tưởng so sánh a.Hoài niệm tới mức khóc không ra nước mắt a.
Đầu tiên Hải đường nhớ tới cái đài cassette,lúc nhỏ vẫn thường bị ông bà bắt nghe kinh kịch phát sóng đúng tầm ăn cơm trưa kiến nàng chẳng thể chạy đi chỗ khác,nói là âm nhạc quốc hồn quốc túy của đất nước,mỗi công dân lên từ nhỏ tập nghe riết để quen dần.Haizzz,âm nhạc bác học đó,đến bây giờ nàng quả thật đã miễn nhiễm,có thể diện vô biểu tình thành thành thật thật nghe từ đầu tới cuối tựu trung vẫn là vào tai này ra tai kia.
Sau đó Hải đường nhớ tới cái ti-vi,cứ đến tầm ăn cơm tối thì ông bà mở thời sự,nàng lại muốn xem phim hoạt hình a.Mèo nheo ỉ ôi mãi đổi lại cũng chỉ là cái cốc đau vào trán,nói,không chịu quan tâm tới tình hình trị an nước nhà thì sau này làm sao trở thành công dân gương mẫu được.Nàng ấm ức cắn cắn đũa,xem phim hoạt hình là có tội sao?
Tiếp nữa Hải đường có cái di động,này thật sự là cái phát minh thông minh nhất mọi thời đại a.Có nó nàng mải mê lên mạng kiếm tìm thông tin,vừa giúp mở mang kiến thức vốn chậm chạp ù lì vừa giải tỏa stress hữu hiệu.Cái điện thoại di động đó đã ngốn của nàng một khoản tiền không nhỏ,mới dùng chưa đầy 1 tháng a.Hic,nghĩ tới lại đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hai-nguyen-duong/1401904/quyen-1-chuong-30-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.