Không ngờ một người đột nhiên cười lên, lạnh lùng nói:
- Mèo khóc chuột, giả từ bi đến mức này, ta xem như phục các người rồi.
Người lên tiếng là Đường Phi Ngư.
Mái tóc rối của hắn tung bay, bay tung trong mây mù trời chiều.
Trong hoàng hôn ráng chiều và tóc rối tung bay, ánh mắt của hắn vẫn rất lạnh, rất ác, rất xấu cũng rất độc.
- Ai là mèo?
Mễ Thương Khung cố ý hỏi:
- Ai là chuột?
- Người chết chính là chuột.
Đường tam thiếu gia ôm ngực:
- Người khóc đương nhiên là mèo.
Cao Tiểu Thượng nhìn sang Phương Ứng Khán, Phương Ứng Khán cũng nhìn sang Cao Tiểu Thượng.
Cuối cùng vẫn là Phương Ứng Khán lên tiếng trước:
- Ngươi nói nghĩa phụ của ta là chuột, không sợ sét đánh sao? Y mặc dù đã chết, nhưng đừng quên người ủng hộ y rất nhiều, bè đảng phe cánh cũng rất nhiều.
Ngực của Đường Phi Ngư cũng nhuốm máu, rực rỡ như hoa, vẫn kinh tâm trong trời chiều:
- Ta không sợ. Y đã tan xương nát thịt, hơn nữa còn là bị bè đảng phe cánh và người ủng hộ y giết chết, ta có gì phải sợ? Ta cười là vì các người đã ám sát y, cần gì phải làm bộ làm tịch, cố ý chảy vài giọt nước mắt cá sấu để lừa mình dối người, đúng là buồn nôn.
Cao Tiểu Thượng cười cười nói với Phương Ứng Khán:
- Hắn đang nói ta.
Phương Ứng Khán lạnh nhạt nói:
- Hắn đang nói chúng ta.
Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-dich-luan-anh-hung/3223859/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.