Nhìn thấy Phương cự hiệp rơi xuống dốc núi vạn trượng, Phương Ứng Khán đột nhiên đổ lệ.
Cao Tiểu Thượng lại khóc lớn.
Nhậm Lao và Nhậm Oán cũng bị thương, Tiểu Xuyên Sơn và Thắng Ngọc Cường đang bị đau, chỉ có Đường Phi Ngư và Mễ Thương Khung giống như không việc gì, nhìn hai tên hung thủ một kẻ vừa giết cha, một kẻ vừa giết thầy đang khóc.
Bọn họ hoàn toàn không thể hiểu được.
Có lẽ chỉ hai người này mới có thể hiểu rõ lẫn nhau, hiểu được cái cảm giác phồn hoa rơi mất, phút chốc không còn.
Cho nên Cao Tiểu Thượng nói:
- Dù sao y cũng là một nhân vật rất tài giỏi.
Trong giọng nói của hắn tràn đầy cảm khái:
- Không có y, ta không thể thành tài, cũng không thể thành nhân tài.
- Ta cũng vậy.
Ngữ điệu của Phương Ứng Khán cũng tràn đầy nhớ nhung và hồi tưởng:
- Không có cha, ta cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Hắn đưa tay lau nước mắt trên mặt, nói:
- Thực ra có không ít người nói xấu ta trước mặt y, nhưng y đều không nghe, vẫn tín nhiệm ta, nếu không thì ta cũng không thể dễ dàng đắc thủ như vậy.
Cao Tiểu Thượng lại thành thực hỏi:
- Bao gồm cả ta?
Phương Ứng Khán cũng nói thẳng:
- Ngươi chính là người muốn y đặc biệt đề phòng ta.
Cao Tiểu Thượng giống như thương tiếc nói:
- Làm như vậy, y mới không nghĩ đến ta và ngươi lại hợp sức giết y.
Phương Ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-dich-luan-anh-hung/3223858/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.