Đường cùng chỉ một nhảy, sườn núi.
Ngõ cụt chỉ một đường, nhảy xuống.
Phương cự hiệp toàn thân chảy máu, ôm ngực thở dốc.
Mặc dù y bị thương nặng, nhưng càng thương tổn hơn là các loại độc tính công tâm, huống hồ y càng đau lòng muốn chết.
Dù sao Vãn Y cũng chưa từng xuất hiện.
(Sao vừa rồi bóng dáng xinh đẹp ở vách núi đối diện lại giống đến như vậy?)
Ngay cả con nuôi cũng bố trí hàng loạt cạm bẫy, nhất định phải diệt trừ mình.
(Thù sâu tựa biển như vậy, lấy oán báo ơn như vậy! )
Thậm chí ngay cả đệ tử nhập thất mà mình tin tưởng nhất cũng muốn giết mình.
(Là vì cái gì? Mình có đối xử tệ với hắn sao? )
Cho nên y không nhịn được hỏi một câu:
- Tại sao?
Câu này của y là hỏi Phương Ứng Khán, cũng hỏi Cao Tiểu Thượng, càng hỏi tất cả những người ra tay với y.
Tại sao?
(Tại sao nhất định phải giết ta?)
Thành công rồi.
(Cuối cùng đã thành công!)
Có thể giết chết cự hiệp, như vậy mới xem là công đức viên mãn.
Trong lòng Phương Ứng Khán và Cao Tiểu Thượng đều vui mừng khôn xiết, nhưng lập tức cảnh giác, không để cự hiệp còn chưa tắt thở này có cơ hội phản kích, phản công, càng không cho phép mình có bất cứ sơ suất sai lầm nào.
Trừ ác tận gốc, giết địch phải chết.
Cho dù là trừ thiện cũng phải đuổi tận giết tuyệt như vậy, giết cha giết thầy, nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-dich-luan-anh-hung/3223857/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.