Phương cự hiệp toàn thân chảy máu, ôm ngực thở dốc.
Mặc dù y bị thương nặng, nhưng càng thương tổn hơn là các loại độc tính công tâm, huống hồ y càng đau lòng muốn chết.
Dù sao Vãn Y cũng chưa từng xuất hiện.
(Sao vừa rồi bóng dáng xinh đẹp ở vách núi đối diện lại giống đến như vậy?)
Ngay cả con nuôi cũng bố trí hàng loạt cạm bẫy, nhất định phải diệt trừ mình.
(Thù sâu tựa biển như vậy, lấy oán báo ơn như vậy! )
Thậm chí ngay cả đệ tử nhập thất mà mình tin tưởng nhất cũng muốn giết mình.
(Là vì cái gì? Mình có đối xử tệ với hắn sao? )
Cho nên y không nhịn được hỏi một câu:
- Tại sao?
Câu này của y là hỏi Phương Ứng Khán, cũng hỏi Cao Tiểu Thượng, càng hỏi tất cả những người ra tay với y.
Tại sao?
(Tại sao nhất định phải giết ta?)
Thành công rồi.
(Cuối cùng đã thành công!)
Có thể giết chết cự hiệp, như vậy mới xem là công đức viên mãn.
Trong lòng Phương Ứng Khán và Cao Tiểu Thượng đều vui mừng khôn xiết, nhưng lập tức cảnh giác, không để cự hiệp còn chưa tắt thở này có cơ hội phản kích, phản công, càng không cho phép mình có bất cứ sơ suất sai lầm nào.
Trừ ác tận gốc, giết địch phải chết.
Cho dù là trừ thiện cũng phải đuổi tận giết tuyệt như vậy, giết cha giết thầy, nhất định phải dồn hắn vào chỗ chết, tan thành tro bụi, khiến hắn không có cơ hội cắn trả báo thù.
Nhưng Phương Ứng Khán vẫn trả lời:
- Ta không thể không giết ông. Ông còn sống, mọi người chỉ biết ta là con nuôi của ông, ta không thể nở mày nở mặt được. Mọi người chỉ biết ta dựa vào sự che chở của ông, không giết ông làm sao ta có thể đứng ra làm một đại trượng phu đường đường chính chính được. Huống hồ, ông có ý kiến với việc triều đình phòng bị sơ suất, có ý kiến với chính sách hợp Kim diệt Liêu, thậm chí còn có ý kiến về việc tập đoàn Hữu Kiều chúng ta liên kết với hoàng thân quốc thích, quý phi thái giám. Đã muốn chúng ta khuyên can thiên tử đừng hoang dâm hại nước, lại muốn chúng ta mở một mặt lưới cho thế lực võ lâm kinh sư Kim Phong Tế Vũ lâu, còn muốn chúng ta liên hợp với ba thế lực lớn giang hồ như Lục Phân Bán đường, tiêu diệt đám lục tặc trong triều như Thái Kinh, Vương Phủ. Như vậy chẳng phải ép chúng ta ngồi trên lò lửa sao? Nếu đã như thế, thay vì nghe ông chỉ điểm, không bằng giết ông cho rồi. Huống hồ giết chết ông, còn ai có thể chế ngự được ta, ta có thể bình chân như vại rồi.
Cự hiệp cười khổ.
Vừa cười vừa hộc máu.
Y loáng thoáng nhớ được, có một vị đệ tử bên cạnh từng thề độc với người khác, nhất định sẽ giữ bí mật chuyện gì đó, nếu không sẽ bị “hộc máu bỏ mình”. Kết quả hắn không cẩn thận, trong lúc nói mê để người khác nghe được, sau đó thật sự hộc máu trọng thương, khiến y rất thương tiếc. Có điều y chưa bao giờ lỗi hẹn với người khác, cũng chưa bao giờ lập lời thề như vậy, nhưng hôm nay e rằng cũng khó tránh khỏi kết cục này, bất giác cảm xúc dâng trào.
Y không nhìn Phương Ứng Khán nữa.
Trái tim của y đã chết rồi.
Y nhìn sang Cao Tiểu Thượng.
Ánh mắt của y đầy vẻ khó hiểu, còn có khổ sở, cùng với đau đớn.
Có lẽ Cao Tiểu Thượng ngoại trừ đắc thủ, còn cảm thấy đắc ý và đắc chí, biết mình đã từng bước đến gần “công đức viên mãn”, cho nên mới trả lời:
- Những năm gần đây, ta làm học trò của ông, mặc dù được ông tin tưởng coi trọng, nhưng cũng chỉ là một tên tổng quản dưới cờ của ông, một tên đệ tử nhập thất dưới trướng của ông mà thôi. Ta không muốn nhập thất (vào phòng),ta muốn ra nhà chính. Nếu đã làm thì phải làm lớn nhất, đã trèo thì phải trèo cao nhất, đã cầm thì phải cầm tốt nhất. Vì vậy ông cho ta danh vị ta đều không cần, ta muốn tất cả mọi thứ của ông. Ta thà rằng làm một tên đệ tử ngoài phòng, không tiếc phá giáo xuất môn, chọc giận luật trời. Ông là ân nhân cứu mạng của thánh thượng, được phong vương tấn tước, không thể khiến thiên tử hạ lệnh giết ông, giao chiến lại không phải là đối thủ của ông, đành phải âm thầm hợp sức với con nuôi của ông để giết ông. Ông cũng không thể trách ta, người nhìn nơi cao, nước chảy chỗ thấp, ông đang cản trở tiền đồ của ta. Một khi ta và tiểu hầu gia hợp sức bắt tay, cả hai đều có tiền đồ tươi sáng. Thế nhưng ông nhất định phản đối ngăn cản, chúng ta đành phải giết ông trước để dựng quyền lập uy.
- Trên đời này không có quy củ nào không phá được, cũng không có quyền uy nào không ngã được. Chỉ không biết sau khi phá vỡ lật đổ thì kết quả sẽ thế nào?
Phương cự hiệp thở dài nói:
- Vậy tại sao ngươi luôn ngăn ta đến kinh gặp Tiểu Khán?
Cao Tiểu Thượng mỉm cười nói:
- Ông không phải là kẻ hồ đồ, phẩm đức cao cả, minh mẫn biết tự xét mình. Chính vì quá sáng suốt anh minh, cho nên ta đã đã lợi dụng nhiều tài nguyên trong Huyết Hà phái và Kim Tự Chiêu Bài như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị ông biết được. Một khi mất đi sự tín nhiệm của ông, ta muốn ra tay với ông e rằng cũng khó thành công. Chủ ý của ông là tới đưa Phương tiểu hầu gia đi, không để y tiếp tục có đất dụng võ tại kinh sư. Chuyện này ta đã ngầm thông báo cho Thập Thanh huynh, y nhất định sẽ thừa cơ hội này hạ thủ với ông. Ta càng ngăn cản thì ông sẽ càng đến gặp y, hơn nữa càng chứng tỏ ta và tiểu hầu gia không liên quan, như vậy mới có thể thành công mai phục, liên hợp ám sát.
Cự hiệp thừa nhận:
- Không đến lúc vừa rồi, ta cũng không biết các ngươi là một nhóm. Đã như vậy, năm đó khi ta tỷ thí với Ôn Gia của Lão Tự Hiệu, ngươi cũng không cần lên tiếng vạch trần Ôn Lão Hài lén thả Triều Thấp trùng, cũng không cần tại Bất Phá quan gần Cựu Xà Môn khách sạn, phá tan cuộc tập kích của Tiểu Lâm bang và Thất Trùng Thiên với ta…
Cao Tiểu Thượng rất nguyện ý giải thích:
- Khi đó thời cơ còn chưa tới. Ta thấy Ôn Gia căn bản không muốn thương tổn ông, nếu y phát hiện Ôn Lão Hài dùng Triều Thấp trùng đả thương ông, nhất định sẽ giải độc cho ông, nói không chừng các người còn không đánh thì không quen, trở thành tương giao tâm đầu ý hợp. Cho nên ta không để ông có cơ hội này. Còn về cuộc ám toán mai phục tại hẻm núi Hồng sa mạc, trong Thất Trùng Thiên có kẻ thù của ta, người của Tiểu Lâm bang cũng muốn đối phó ta, hơn nữa bọn họ tối đa chỉ có thể giết được đồng môn và đồng đạo đi cùng với ông, nhiều nhất cũng chỉ có thể đả thương ông, muốn giết chết ông thì còn kém xa. Cho nên ta thừa dịp lãnh công trạng này, để lấy được sự tín nhiệm của ông, cũng nhờ vậy khiến ta trở thành nhân vật hàng đầu không thể thay thế trong Kim Tự Chiêu Bài.
Cự hiệp đã hiểu.
Y yên tĩnh lại.
Sương chiều mênh mang, ráng đỏ hỗn loạn.
Mây mù gấp gáp, nhạn bay khóc thầm.
- Ta hiểu rồi, các ngươi muốn ta chết.
Y nói:
- Được, ta chết.
Kẻ địch đã đến gần.
Mễ Hữu Kiều, Lôi Mị, Đường Phi Ngư chia ba làm hướng tiếp cận.
Phương Ứng Khán và Cao Tiểu Thượng thì bất động.
Bọn họ bất động, nhưng sát ý còn nồng hơn tiếp cận
Trong thoáng chốc này, Phương cự hiệp nhớ tới rất nhiều rất nhiều chuyện, rất nhiều rất nhiều người. Vãn Y còn đó không? Ngày trước mới vừa gặp gỡ, thâm tình đã gieo. Sư phụ Tống Cuồng Hiệp sầu não mà chết. Vãn Y còn sống không? Sư mẫu anh dũng tự sát, sư phụ ủy khuất chết đi. Vãn Y có khỏe không? Thiết môn chủ coi trọng nâng đỡ mình. Khổ Hải Kiếp Dư môn ban đầu xảo trá hãm hại và sau đó đau buồn đáng thương. Cảnh ngộ bi thảm của vợ chồng bang chủ Phản Cốt bang. Tình cảm sâu đậm của hai đại tông sư phật đạo và cái kết. Vãn Y, ta không chiếu cố được Tiểu Khán nữa rồi. Huyết Hà xa, Kim Hồng kiếm, Vô Đầu cốc, Ác Nhân lâm. Bay qua Tuyệt Tình phong, xông pha Thiếu Lâm phái. Vãn Y, ta xin lỗi nàng. Long môn nước xiết, thiên hà chảy ngược, thạch động bao vây, kỳ nhân phòng đá, tuyết màu đỏ tươi. Vãn Y, ta sắp theo nàng rồi. Nhân sinh thường buồn, năm tháng không ca. Sống luôn vui vẻ, chết không hối tiếc. Vãn Y, ta sắp chết rồi…
Tất cả đột nhiên bất động, bao gồm tâm tư của cự hiệp.
Y quay người, rơi xuống…
Mất mát vĩnh viễn không điểm dừng, giống như một cuộc ước hẹn giữa cự hiệp và cái chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]