Chiều đến, bầu trời Trung Sơn hơi ngả màu hoàng hôn. Bên trong khách trọ lại tỏa ra hương thơm thức ăn mê hoặc dạ dày. Bà chủ quán trọ là bạn học ngày xưa của thái úy Đỗ Lâm, không ngờ lại có dịp gặp lại, vì thế liền cho mần hai con heo rừng đãi tiệc cả quán.
Vậy nên mới có cảnh Triệu Dương đứng trước một bàn đồ ăn thịnh soạn, mùi hương thức ăn vừa thơm vừa ngọt xộc thẳng vào mũi, sau đó càu cấu dạ dày không thương tiếc, tạo ra tiếng ọt ẹt báo động đỏ.
Triệu Dương xoa xoa bụng mềm, khẽ chọt chọt làm bụng nhỏ lún xuống. Trông rất đáng yêu, khiến hắn nhìn thấy cũng phải nén cười.
Bà chủ quán trọ họ Lý tên Nhàn Hoa, mặc trang phục màu xanh lam vải gấm, mặt mày phúc hậu. Trên tay bưng mấy vò rượu lớn, đặt xuống bàn. Sau đó đứng ngay giữa, tươi cười vỗ tay :
"Lâu lắm quán trọ chúng ta mới có tiệc, mọi người cứ dùng bửa thoải mái."
Rất nhanh sau đó, cả bàn tiệc động đũa huyên náo, luyên thuyên tâm sự biết bao chuyện đời. Không khí vui vẻ náo nhiệt, khiến người ta vơi đi biết bao muộn sầu.
Triệu Dương nâng chén rượu, uống một hơi cạn sạch, mặt có hơi ngà say, gò má phiếm hồng mềm mại. Đôi mắt trở nên ướt nước, không khỏi có chút câu nhân ma mị.
Đoạn Trường Kiệt tựa như không tự nhiên, quay đầu đi không dám nhìn nữa. Bầu không khí vẫn nhộn nhịp hồ hởi, tiếng chén đũa leng keng lạch cạch. Lý Nhàn Hoa còn chu đáo mời một số cô nương có tài nghệ múa hát, đàn tấu góp vui.
Triệu Dương theo ánh mắt của hắn, phát hiện hắn vậy mà đang xem mấy cô nương xinh đẹp trên kia biểu diễn. Y bĩu môi, không hiểu sao lại có chút giận dỗi. Chỉ là nhảy múa thôi mà, có gì để xem cơ chứ?
(1
Bửa tiệc cứ thế kéo dài đến nửa khuya, Lý Tử Đàm sớm đã say đến mức quên trời quên đất, cậu ta mơ màng nhìn gương mặt vị oan gia họ Chu của mình thành thú cưng thân yêu, không ngừng nhào nặn.
Chu Diệp Phong :"!!!"
Triệu Dương vừa rửa mặt cho tỉnh táo, tuy vậy vẫn có chút ngà say, ánh mắt hơi lờ đờ, bước chân cũng chao đảo.
Bất quá, tầm nhìn mờ ảo cũng không khiến y bỏ lỡ hình ảnh chướng khí trước mắt.
Hắn vậy mà đang ôm một nữ nhi!
Hai người họ giữa đêm khuya thanh vắng dính sát vào nhau, nếu không có gian tình thì là gì hả?
Thật ra, Đoạn Trường Kiệt chỉ là thấy người ta té nên theo phản xạ vươn tay ra đỡ thôi, thế nào gọi là dính sát chứ ha?
Triệu Dương siết chặt nắm đấm, trong lòng đang rất muốn giết người. Bất quá, bản thân y vừa đi được nửa bước, cả người bỗng chao đảo rồi rơi vào lòng của một ai đó. Người nọ đỡ lấy y, hỏi han : "Xin lỗi, tiên sinh không sao chứ?"
Triệu Dương choáng váng, đẩy người thiếu niên ra rồi lắc lắc đầu. Y xoay người rời đi, bước chân lại không vững, suýt nữa đã té xuống. Nhưng lần này không phải thanh niên lạ mặt đó đỡ lấy y, mà là một người rất quen thuộc, người mà nửa phút trước y còn muốn giết chết.
Đoạn Trường Kiệt khảm y vào ngực, bế bổng người lên, sau đó tặng cho người thiếu niên một ánh mắt sắc lạnh, tựa như thù địch, tựa như cảnh cáo.
Triệu Dương mơ mơ màng màng, biết mình được hắn bế lên, tâm tình có chút bực dộc, vì thế y vươn tay, điên cuồng bóp nắn khuôn mặt hắn, banh miệng, bóp lỗ mũi, kéo chân mày. Y chính là cố ý chà đạp sự anh tuấn tiêu sái của hắn. Giờ phút này hình thù ngớ ngẩn gì cũng có thể nhìn được.
Đoạn Trường Kiệt khổ sở trong lòng, bước chân vững vàng mà đưa người về phòng. Bất quá chưa kịp đặt người nằm xuống, y đã cựa quậy phản kháng, sau đó cả hai chao đảo, cùng nhau té xuống giường.
Tình huống lúc này có chút khó nói, hắn nằm bên dưới, y ngồi trên bụng hắn, tay nhỏ còn vựa vặn đặt trên vòm ngực vạm vỡ, tay lớn vô tình yên vị nơi chiếc eo trắng mềm thon thả.
Triệu Dương chẳng biết là vì men say, hay vì bị cảm xúc chi phối, y cúi người xuống, xoa xoa hai má hắn, rồi nhéo bóp thật mạnh.
Làm xong chuyện xấu thì thẳng lưng, chỉ tay mắng mỏ : "Ngươi là đồ đáng ghét, xấu xí, nghèo nàn."
Đoạn Trường Kiệt : "..."
Vâng vâng, ngươi nói gì cũng đúng
Triệu Dương mặt mũi đỏ bừng, không biết là đang nghĩ gì đó. Y hơi cúi người, hôn lên trán hắn một cái chốc, sau đó giở giọng khe khẽ như mèo con : "Trả lại cho ngươi đó."
Đoạn Trường Kiệt như bị mèo nhỏ nghịch ngợm cào nhẹ qua tim, nhịp đập dần bấn loạn, hơi thở nóng hổi. Hắn ngồi dậy, dựa lưng vào tường, vươn tay vòng qua eo nhỏ, cũng không tiết chế mà xoa xoa nắn nắn.
Đôi mắt hắn tối lại, như hố sâu không thấy đáy. Giọng hắn trầm đục, ghé sát vào tai y, thủ thỉ từng hơi thở ấm nóng : "Ta làm gì,... ngươi cũng sẽ trả lại?"
Vai Triệu Dương run rẩy, sắc đỏ đã lan tới tận man tai. Y như mèo nhỏ ngây thơ, bị sói dụ dỗ mà không hay biết, âm giọng nhẹ bẫng vang lên : "Ừm ừm."
Đoạn Trường Kiệt cười, sau đó vòng tay qua sau gáy y, cuốn người nhỏ vào một nụ hôn sâu.
Tiếng môi lưỡi triền miên quấn quýt, chóp chép đầy ái muội, khoang miệng ngọt ngào ấm nóng của y tựa như bị hút cạn, đầu lưỡi hắn càn quét vòm họng, điên cuồng quấn lấy chiếc lưỡi thẹn thùng trốn mãi trong hang của y.
"Um...ức.đừng."
Triệu Dương bị hôn đến choáng váng đầu óc, mặt mày đỏ bừng, khóe mắt từ sớm đã ướt nước mê hoặc. Dứt khỏi nụ hôn, cả người y toàn thân vô lực, ngã rạp vào ngực hắn điên cuồng thở dốc. Đôi môi hồng thuận căng bóng, khiến hắn nhìn thấy mà cổ họng khô khốc.
Quả thật quá câu nhân rồi!
Đợi nhịp thở của y ổn định, hắn mới kéo người ra khỏi ngực, đối diện với ánh mắt vừa ma mị vừa trong sáng của y.
Đoạn Trường Kiệt cảm thấy lời dạy không nên ham mê nữ sắc của cậu mình ngày xưa thật vô nghĩa.
Bởi hắn đâu có ham mê nữ sắc, hắn ham mê nam sắc!
"Tiểu Điện Hạ, người cũng nên trả lại rồi nhỉ?
Triệu Dương ngẩn ngơ chớp mắt, ướt đẫm mê người, gò má đỏ ửng trắng mềm, y tròn mắt, đích thị là vẻ ngây thơ có chút ngốc nghếch, hoàn toàn khác với bộ dạng tâm cơ mưu kế của ngày thường.
Y cười hì hì, hôn lên môi hắn cái chốc, nở nụ cười tươi : "Trả lại ngươi, Dương Dương trả lại rồi."
Đoạn Trường Kiệt ngẩn người, nhất thời quên mất cách phản ứng. Cả người cứng đờ như pho tượng.
Triệu Dương thấy hắn không phản ứng, cụp mắt thất vọng, sau đó như có như không vươn tay cởi bỏ quần áo.
Cởi đến khi bả vai trắng ngần lộ ra, bàn tay y đã bị hắn chụp lại :
Đoạn Trường Kiệt càng nắm chặt : "Không được, có nóng cũng không được cởi."
Triệu Dương cau mày khó chịu, giãy giụa trên người hắn, càng giãy, gấm hoa trên ngươi càng trể xuống, xương quai xanh mê hoặc lộ ra rõ mồn một. Đoạn Trường Kiệt thấy cổ họng mình khô khốc, hắn bất lực xoa xoa ấn
dudng.
Sau đó, đôi mắt hắn đột nhiên đỏ ngầu, bắt lấy vòng eo đang cựa quậy trên bụng hắn, gằn giọng trầm đục, tựa như dục hỏa đốt người : "Đừng cọ, còn nữa sẽ ra lửa mất."
Triệu Dương ngơ ngác, ngẫm nghĩ trong đầu. Lửa? Lửa ở đâu ra. Sau đó như phát hiện ra gì đó, tròn mắt nói với hắn :
"Kiệt Kiệt, hình như dưới mông ta có gì đó cộm lắm."
Đoạn Trường Kiệt : "..."
Mẹ kiếp!
Sau này tuyệt đối không để y uống rượu nữa, quá nguy hiểm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]