Có những mối nhân duyên đẹp đến mức khiến người ta trầm mê không dứt. Dường như chỉ một ánh mắt, cũng có thể hóa thành sợi tơ hồng, thắt chặt lấy hai trái tim ấm áp, gói trọn những cung bậc cảm xúc hỉ nộ ái ố vào hai cá thể tựa như hòa làm một.
Cũng có những nghiệt duyên mang lại đắng cay tủi hờn, mục rỗng tâm can. Tựa như chỉ một cái liếc nhìn, cũng có thể đem cả cuộc đời hủy hoại, tốt nhất là vĩnh viễn đừng tương ngộ, là vĩnh viễn không có đau thương.
Năm ấy, có hai cậu bé gặp gỡ nhau, cũng không ngờ sẽ có ngày tương phùng.
Cả hai nhìn nhau, trong lòng như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng sượt qua, đem lại một chút cảm xúc lạ lẫm, diệu kỳ.
"Nếu ta nói đó là ta, ngươi sẽ tin chứ?"
Triệu Dương ngẩn người, trong đầu suy nghĩ đã rối rắm. Song, y mỉm cười : "Ta, tin..."
Sau đó, sắc mặt y thay đổi, nhíu mày tức giận, bĩu môi bất mãn, giở giọng giáo huấn : "Người mới gặp đã chê ta vừa xấu vừa thối vừa bẩn, e rằng tìm khắp thiên hạ cũng chỉ có mỗi mình ngươi thôi. Ngươi còn dám hỏi ta tin hay không?!" @
Đoạn Trường Kiệt bị mắng mà đừ người, cười khổ nói : "Xin lỗi mà, ngươi vẫn còn giận ta sao?"
Triệu Dương liếc xéo hắn, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, phun cho hắn một câu đầy ghét bỏ : "Ngươi là cái thá gì mà ta phải giận."
Đoạn Trường Kiệt muốn dỗ người, song cũng không biết phải dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-va-my-nhan-tram-deu-muon-/3651623/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.