Văn Nhân Dịch nhìn về lầu các phía xa, sắc mặt thâm trầm.
Một phụ nhân mặc hoa phục đỏ, bước chân uyển chuyển, bộ cung trang bằng gấm sang trọng rạng rỡ. Bà điềm nhiên đi tới, chính là Viện phu nhân của Vô Song Thành.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến Viện phunhân trong khoảng thời gian ngắn không thể chịu đựng nổi, cả người tựanhư một dây cung bị kéo căng.
Hiện giờ Ngu Nhiễm và Văn NhânDịch huyên náo như nước với lửa, thủy hỏa bất dung. Bà mới vừa rời đimột lát, không ngờ mười tráng hán đều buông hai đứa nó ra. Bà hoàn toànkhông biết đã xảy ra chuyện gì, càng không có thấy bóng dáng của cả hai, lúc này mới vội vã đuổi theo.
Bà tìm thấy Văn Nhân Dịch, VănNhân Dịch tựa như một pho tượng đá hoàn mỹ, dung nhan tuấn mỹ tái nhợtđi mấy phần. Bà kinh ngạc, không hiểu nói: "Dịch nhi, sao con ở đây? Sao lại buồn bã ngồi một mình? Sắc mặt kém như vậy? Ngu Nhiễm đâu?"
"Hắn ở cùng với Mặc Nhi." Giọng nói Văn Nhân Dịch lạnh nhạt không nghe ra cảm xúc.
"Sao lại ở cùng Mặc Nhi, nàng không phải là thê tử của con sao? Sao con không ngăn bọn chúng lại?"
"Nàng…" Trong lòng Văn Nhân Dịch buồn bực, dường như có chút không thở nổi, lời nói càng thêm khó có thể mở miệng.
"Dịch nhi, vì sao còn phải nhân nhượng cho nó? Hai các con thật sự là khiếnngười khác không biết phải nói thế nào nữa." Viện phu nhân chỉ tiếc rènsắt không thành thép nói.
"Có một số việc không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408238/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.