Lều trại nơi đóng quân được dựng vô cùng đơn giản, nhưng nơi này cũng là lều trại kiểu Tứ Hợp Viện*, nhìn qua bố trí mặc dù đơn giản, nhưng vô cùng lịch sự tao nhã, hôm nay Văn Nhân Dịch say chưa tỉnh, dĩ nhiên không có thể tiếp khách, Tô Mặc với Sư Anh ngồi trong một cái lều, nơi này vốn là đại sảnh nghị sự, nhưng hiện tại không có người, bên trong rất gọn gàng, hai người lượn lờ trước hương trà, khói dày đặc, rất điềm tĩnh lạnh nhạt.
(*) Tứ hợp viện: Là kiểu nhà có kiến trúc sân sướng được bao quanh bốn phía bởi các gian phòng. Việc phân chia các gian phòng dựa theo thân phận của người ở đó.
Kể từ sau khi ra khỏi khu rừng, Tô Mặc với Sư Anh chỉ mới một ngày không thấy nhau, nhưng đã có rất nhiều chuyện xảy ra với Tô Mặc, cứ như đã mấy năm không gặp vậy.
Sư Anh trước mắt vẫn là bộ dạng như trước, trước khi trời chưa tối thì luôn mang một cây dù xanh.
Hắn mặc y phục như tuyết trắng, ngồi nghiêm chỉnh, tao nhã bưng bát trà trong tay, đảo mắt qua, sau cùng ánh mắt của hắn chậm rãi rơi trên người Tô Mặc, mày kiếm nhếch lên, giọng nghe êm tai như tuyết, trong trẻo khoan thai nói: "Có câu nói là sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương khán*, Yêu Cơ cô nương mới rời khỏi một ngày mà đã có thể khiến cho người ta có cảm giác khác trước, làm người ta cảm thấy mới mẻ, không biết đã xảy ra chuyện gì với Yêu Cơ cô nương?"
(*)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408239/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.