Khang Thục Quân và Mạc Tiểu Thất chính là oan gia. Một người là Khang Ngũ công tử, một người lại là ảnh vệ, thế nhưng theo dòng thời gian lại trở thành một đôi chủ tớ đầy thân mật. Tại sao? Bởi vì họ biết yêu! Họ coi nhau là chân mệnh thiên tử của đời mình. Đối với Khang Thục Quân, tình yêu chính là dịu dàng như thế, được ở bên cạnh Mạc Tiểu Thất, không màng tới mọi thứ, chỉ hy vọng một tình yêu ngọt ngào. Thế giới này rất thần kỳ, tình yêu lại càng thần kỳ hơn thế. Nó quy tụ đủ mọi màu sắc rực rỡ, quy tụ đủ đường mật tuyệt vời, chính là như thế, yêu mãi mãi, yêu suốt đời.
Một tình yêu kéo dài hết tuổi xuân, ngọt ngào rực rỡ, bùng cháy mãnh liệt, thứ tình cảm ấy, không thể nào mà chôn chặt trong lòng, vì nó ngày càng lớn, ngày càng nảy nở, ngày càng thấm sâu vào tim gan. Tình yêu ấy, chân thành, thiêng liêng, không thể nào mà ngừng liên tưởng tới một đôi uyên ương xinh đẹp. Tình yêu của đời hắn, bảo bối ngự trị trong lòng của hắn, mãi mãi chỉ có một, đó là Mạc Tiểu Thất! Mạc Tiểu Thất, nếu như ta nói ta yêu ngươi, ngươi sẽ đối với ta có phản ứng gì? Khang Thục Quân, kiếp này, ta và ngươi hãy chung một chiến tuyến.