Có Nhược Hy kinh ngạc mở lớn mắt, đại não trống rỗng, ngây người.
Kiều Khinh Tuyết kinh ngạc bịt miệng lại: “Trời ơi! Mộc Phong vậy mà lại hôn Cố Cố!” Phát hiện ra Hạ Tử Mộc bên cạnh hoàn toàn không có phản ứng, dùng lực kéo cô áy: “Hạ Hạ! Nhìn thấy không, Mộc Phong vậy mà lại hôn Hạ Tử Mộc vẫn không có phản ứng, bình tĩnh như đã sớm dự liệu được, cúi đầu cười: “Nụ hôn này đến muộn quá nhiều năm rồi.”
“Mình nói mà, hai người họ nên ở bên nhau từ lâu rồi, nếu Mộc Phong không đi du học.” Kiều Khinh Tuyết hâm mộ mà nhìn hai người hôn nhau trong xe: “Hai người họ rất xứng đôi, có đúng không Hạ Hạ?
Hạ Tử Mộc tán đồng mà gật đầu: “Mong là Mộc Phong nắm chắc lần này.”
Lúc hai người cho rằng Kiều Mộc Phong cuối cùng cũng có được người đẹp thì Cố Nhược Hy lại đẩy anh ra, nhảy xuống xe.
“Nhược Hy!” Kiều Mộc Phong cũng xuống theo.
Cố Nhược Hy chững lại, không quay đầu, âm thanh rất thấp, nhưng lại rất có trọng lượng: “Cậu thế này thì ngay cả bạn cũng không làm được nữa.”
Cơ thể Kiều Mộc Phong hơi rung lên. Chưa từng nghĩ Có Nhược Hy sẽ từ chối kiên quyết như vậy, thái độ cũng mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu, nhưng cũng giống như nằm trong dự liệu. Có Nhược Hy thay đổi rồi. Rất nhiều thứ anh sớm đã cảm nhận được, không thể nhìn thấu được nữa.
“Có thể nói cho mình biết lý do không?” Giọng anh khàn đặc, khàn đến nỗi ngay cả chính mình cũng nghe không TỐ.
Có Nhược Hy hít sâu một hơi, ngắng đầu nhìn lên bầu trời xanh: “Không thích cậu, chính là lý do.”
Cô bước nhanh rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại. Cô không dám quay đầu lại, sợ nhìn thấy ánh mắt đau đớn tổn thương của Kiều Mộc Phong, sợ mình sẽ mềm lòng, sợ loại cảm giác giấu dưới đáy lòng lâu ngày đó sẽ nỏi lên mặt nước mà không thể đè xuống được nữa.
Cô chạy, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn. Đẩy cửa xe Hạ Tử Mộc ra, chui vào.
“Sao vậy?” Kiều Khinh Tuyết cũng chạy tới, lên xe nhìn Cố Nhược Hy rồi lại nhìn Kiều Mộc Phong đang cứng đờ tại chỗ.
Anh cứ đứng như vậy, yên lặng, ngay cả cảnh vật xung quanh cũng trở thành ảm đạm không ánh sáng giống như vào khoảnh khắc Có Nhược Hy từ chối anh thì đã mắt đi cả thế giới, ánh mắt hoảng hót khiến người ta đau lòng.
“Có Có, sao vậy?” Kiều Khinh Tuyết khẽ hỏi Cố Nhược Hy nhưng cô lại không lên tiếng, chỉ cúi đầu.
Hạ Tử Mộc nhìn kỹ Kiều Mộc Phong một cái, vốn muốn nói gì đó với anh nhưng lại không biết nói thế nào. Trực tiếp lên xe mình, ngồi vào ghế lái nhưng lại không khởi động xe, nhìn Cố Nhược Hy đang cúi đầu ở ghế sau từ gương chiều hậu.
“Sao lại từ chối?” Cô hỏi thẳng, hoàn toàn không cho Cố Nhược Hy có cơ hội trồn tránh.
“Không hợp.” Cố Nhược Hy đáp.
“Nói thật!” Ngữ khí của Hạ Tử Mộc nặng hơn, quay đầu nhìn Cố Nhược Hy.
“…” Cố Nhược Hy nắm chặt hai tay, không biết nên nói gì, nhìn qua cửa xe một cái, Kiều Mộc Phong vấn đứng yên ở’ đó. Bóng lưng thẳng tắp cao lớn dễ nhìn như vậy, bất kỳ cô gái nào gặp rồi đều sẽ không khỏi muốn nhìn thêm máy cái, sau đó lại không kìm được mà muốn lại gần sự ám áp của anh.
Cô cũng từng nghĩ như những cô gái khác khi còn trong thời dậy thì. Sau này loại cảm giác này được cất giấu mãi, đặt nơi sâu nhất dưới đáy lòng, không bao giờ động vào.
Sự chủ động hôm nay của Mộc Phong khiến cô kinh ngạc nhưng cũng nằm trong dự liều.
Nhưng việc cô có thể làm bây giờ chỉ là đẩy ra! Tuyệt đối không thể nương tay mà đẩy ra.
VI…
Cô đã không xứng với anh nữa.
Cô đã không sạch sẽ nữa! Hai người vốn có khoảng cách xa vời lại càng không thể có khả năng nào nữa!
“Cố Cố, Mộc Phong thích cậu như vậy, ai cũng nhìn ra được chỉ có cậu cứ giả vờ không thấy. Mộc Phong hoàn mỹ như vậy, tốt như vậy, lại đẹp trai, gia thế tốt, tính cách tốt, đối với cậu lại càng không có gì để nói! Sao cậu lại từ chối?” Kiều Khinh Tuyết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà dùng lực lay Có Nhược Hy.
“Lúc trước có Lâm Hâm cậu giả vờ không thấy cũng được.
Bây giờ hai người họ đã chia tay, tại sao còn từ chối Mộc Phong? Cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì?” Hạ Tử Mộc phẫn nộ trừng Cố Nhược Hy, giống như nhìn thấy nơi sâu thẳm trong lòng cô.
“Hai người cho rằng bộ dạng bây giờ của mình còn xứng với cậu ấy sao? Mình không muốn làm gánh nặng của cậu ấy! Lúc trước không muốn, bây giờ càng không!” Cố Nhược Hy che mặt, phiền muộn như một mớ bòng bong không phân tách rạch ròi được.
“Mộc Phong đồng ý gánh vác, chỉ cần cậu cho cậu ấy một cơ hội!” Hạ Tử Mộc tức giận, lời nói cũng cao hơn.
“Giữa hai bọn mình đã không còn cơ hội nữa! Mộc Mộc!”
Kiều Khinh Tuyết thấy hai người họ sắp cãi nhau thì vội nói: “Được rồi được rồi. Hai cậu đều có lý riêng, bình tĩnh chút. Cố Cố bây giờ tâm trạng không tốt, không thể cân nhắc được việc này. Hạ Hạ cũng là muốn Cố Cố có một nơi nương tựa, có một người ở bên cạnh bảo vệ cậu.”
Có Nhược Hy dựa mạnh ra sau ghé, thở dài: “Mình biết.”
Cô ngắc mắt nhìn ngoài cửa xe một cái. Kiều Mộc Phong vẫn đứng đó, đau lòng nhìn cô. Khoảng cách hơi xa nên không thể nhìn rõ ánh mắt anh nhưng lại cảm nhận được tình cảm nồng đậm của anh.
Cố Nhược Hy né tránh mà cúi đầu: “Mộc Mộc, lái xe đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]