Hạ Tử Mộc khởi động xe, từ từ rời đi, không nhìn thấy Kiều Mộc Phong lạc lõng nữa.
Trên đường, không ai nói gì. Xe của Hạ Tử Mộc chạy rất nhanh.
Đến được bệnh viện, Kiều Khinh Tuyết định xuống xe nhưng điện thoại lại vang lên. Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn bắt máy: “Anh lại định làm gì2”
Cô đi ra xa nghe máy.
Cố Nhược Hy và Hạ Tử Mộc nghe thấy Kiều Khinh Tuyết hét lên một tiếng: “Cái gì? Đánh nhau? Sao anh lại đánh nhau với người ta?”
“Tần Vạn Ninh, đồ xấu xa! Anh muốn thế nào? Có phải kiếp trước tôi nợ anh nên kiếp này anh cứ phải đi theo đòi nợ tôi?” Trong giọng nói phẫn nộ của cô mang theo sự nắc nghẹn.
Hạ Tử Mộc muốn đi qua nhưng bị Cố Nhược Hy kéo lại: “Vẫn nên để tự cậu ấy lựa chọn đi.”
Hạ Tử Mộc nghĩ nghĩ: “Mình thấy Kiều Kiều vẫn có thể kiên trì thêm.”
“Người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc. Phải để cho thật sự biết sai, thật sự biết đau thì mới thật sự: buông tay.” Rất nhiều chuyện đều như vậy. Người trong cuộc nhìn không rõ, lòng vòng, không có phương hường.
Chỉ có người ngoài cuộc mới rõ ràng, sẽ không có kết quả.
Kiều Khinh Tuyết bây giờ vẫn đang trong cục diện mơ hò, không thoát ra được. Còn cục diện của chính Cố Nhược Hy chẳng khác nào mê cung, quay đi quay lại không có một phương hướng rõ ràng.
Kiều Khinh Tuyết cúp máy, quay đầu lại nhìn Cố Nhược Hy và Hạ Tử Mộc, nói vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114088/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.