Còn chưa dứt lời, giọng nói lạnh như băng của chú Út lại vang lên: “Nếu cậu muốn thoải mái, có thể rời đi!”
Tư Duệ: “…”
Nói chuyện phải đi tìm người biết phải trái.
Anh ta khóc không ra nước mắt, rót đầy ly rượu của hai người, coi như uống say giải ham muốn vậy!
Trong căn phòng trên tầng cao nhất, Nghiên Ca đầu óc choáng váng nằm trên giường.
Trong lúc mơ mơ màng màng, điện thoại ở bên tai lại vang lên tiếng ong ong. Cô nhìn thoáng qua màn hình, chú Út gửi tin nhắn đến: [Ngủ rồi à?]
Cơn buồn ngủ ập đến, Nghiên Ca gắng tỉnh táo mở điện thoại lên: [Ừm! Buồn ngủ quá!]
Khó khăn lắm mới nhắn xong được một tin, đầu cô vừa nghiên đầu nằm xuống gối đã thiếp đi.
***
Sáng sớm, sáu giờ.
“A…”
Một tiếng hét chói tai vang lên ở khu phòng trên tầng cao nhất.
Nghiên Ca nhíu mày, cố gắng mở mắt ra.
Chẳng hiểu sao, dường như đêm qua cô ngủ rất sâu, tay chân lại vô lực.
Cô giơ tay che ánh nắng chói mắt rọi vào từ cửa sổ, nhưng mới nhúc nhích, cả người đã cứng lại.
Hình như, có gì đó sai sai!
“Nghiên Ca, cố… hai người…”
Bỗng nhiên, giọng nói nơm nớp lo sợ của Hoàng An Kỳ truyền vào tai, Nghiên Ca lập tức ngây ra.
Sao cô ta lại ở trong phòng của mình? Nghiên Ca bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía Hoàng An Kỳ, thấy gương mặt cô ta chứa đầy sự kinh ngạc.
Kinh ngạc?
Cô bỗng nhúc nhích cơ thể một chút, cảm xúc khác lạ dưới chăn làm cô như bị sét đánh.
Bên tại, hình như có tiếng hít thở.
Khuôn mặt nhỏ của Nghiên Ca trắng bệch đi, tim đập như trống chầu, cô từ từ quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy một người xa lạ… đang nằm bên cạnh cô.
“Á, anh là ai!”
Đúng lúc người đàn ông kia mở mắt ra, đối diện với ánh mắt sợ hãi của Nghiên Ca, ánh mắt anh ta hơi léo sánh, giọng điệu thân thiết: “Em yêu, chưa gì đã phủi sạch quan hệ với anh rồi à?”
Anh ta vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống!
Hơi thở lạnh lùng quen thuộc đó làm Nghiên Ca nín thở.
Một bóng dáng màu đen lọt vào trong tầm mắt, cô mím môi nhìn về phía Lục Lăng Nghiệp vừa xuất hiện, trái tim như thủng một lỗ, vừa đau đớn vừa chua xót.
Lục Lăng Nghiệp đứng ở cửa phòng, đôi mắt lạnh như băng, không có chút nhiệt độ nào.
Khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh lùng phủ một tầng vụn bằng, cô thấy như gió lạnh thấu xương thổi qua.
“Chú Út, tôi…”
“Chú Út?” Người đàn ông ở bên cạnh Nghiên Ca lên tiếng, cơ thể cường tráng tựa lên đầu giường, giơ tay cầm lấy một túm tóc của Nghiên Ca: “Em yêu, anh ta chỉ là chú Út của em, sao em phải căng thẳng!”
“Anh im đi!” Hai mắt Nghiên Ca đỏ bừng nhìn chằm chằm vào anh ta, hai tay cô túm lấy chăn cho người mình: “Rốt cuộc anh là ai?” Người đàn ông cười vô cùng đắc ý, nhướng mày nhếch miệng, dáng vẻ lưu manh vô lại: “Hai ta đã thân thiết vậy rồi, em còn hỏi vấn đề ngốc nghếch này sao? Hửm?” Giọng điệu thân thiết và thái độ tùy tiện của anh ta làm chuyện lại càng thêm khó bề giải quyết. Đặc biệt là khi anh ta ngồi dậy, vén một góc chăn lên, dấu “hoa mai” đỏ rực chói mắt trên giường lại bị mấy người trong phòng nhìn thấy
Mà Nghiên Ca vốn đang kinh hoàng, khi nhìn thấy vết máu đỏ trên giường lại sững sờ thở phào nhẹ nhõm, “Nghiên Ca, cô có ổn không?” Gương mặt Hoàng An Kỳ tràn ngập lo lắng, ra vẻ tự trách nói nhỏ: “Tôi xin lỗi, tôi không biết trong phòng cô có người, vừa rồi cửa phòng cũng không khóa, cho nên tôi.”
“Cút!”
Đột nhiên, Lục Lăng Nghiệp lên tiếng quát, đáy mắt anh tràn đầy nguy hiểm, nhíu mày ra lệnh.
Hoàng An Kỳ khó tin nhìn anh: “Anh Nghiệp, anh đừng tức giận, chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm gì đó!”
“Mẹ kiếp! Đừng để tôi nói lần hai! Tất cả cút hết ra ngoài!”
Lục Lăng Nghiệp đột nhiên lạnh giọng nói, trên gương mặt lạnh lùng của anh như tản ra ý muốn giết người. Nghiên Ca khẽ run lên, sắc mặt lại càng trắng hơn, đối mặt với lửa giận của Lục Lăng Nghiệp, cô không thể nói được gì.
Hoàng An Kỳ bị anh quát đến run lẩy bẩy, cô ta tỏ vẻ đồng cảm nhìn qua Nghiên Ca, sau đó dẫn đầu rời đi.
Người đàn ông kia thì ngồi bên giường thong thả mặc quần áo, liếc mắt nhìn Lục Lăng Nghiệp, ánh mắt hơi tối đi: “Lục Tam gia vẫn nóng tính như xưa.”
Lời ấy, không đơn giản!
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, anh ta xoay người liếc nhìn Nghiên Ca, ngón tay đưa lên tự sờ khóe môi: “Bé cưng, lần sau gặp lại nhé!”
Nghiên Ca nhìn anh ta không hề chớp mắt, dường như cảm giác được sự kỳ lạ trong đôi mắt tối tăm của anh ta.
Chuyện này rốt cuộc là sao?!
Trước khi đi, anh ta bước đến bên cạnh Lục Lăng Nghiệp, hai người cao ngang nhau, khóe môi nhếch lên: “Lục Tam gia, hẹn gặp lại!”
Tất cả mọi người rời đi, Tư Duệ bị kinh hãi vẫn chờ ở ngoài cửa lặng lẽ đóng cửa lại.
Mẹ nó! Không ngờ trên du thuyền cao cấp Hải Thiên Nhất Hào lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tối hôm qua, không chỉ khu phòng trên tầng cao nhất mất điện, còn có một người đàn ông không rõ thân phận chết trong phòng nghỉ của nhân viên. Anh ta vốn cho rằng đó đã là cực hạn rồi, không nghĩ rằng vừa mới sáu giờ sáng, Cố Nghiên Ca lại xảy ra chuyện như vậy. Đúng là vận rủi trước mắt, trời muốn diệt anh ta mà! Trong phòng, khuôn mặt Nghiên Ca trắng bệch nhìn Lục Lăng Nghiệp. Cô hơi nhúc nhích, đứng chân trần trên mặt đất, nói: “Chú Út, tôi không…”
Nghiên Ca biết giải thích như vậy chẳng có nghĩa lý gì, nhưng cô thật sự có thể khẳng định mình và người đàn ông kia không hề xảy ra chuyện gì. Năm năm qua, cô sạch sẽ như tờ giấy trắng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cơ thể cô sẽ thành thật nói cho cô biết.
Nhưng mà, không hề có!
Càng buồn cười hơn chính là, vết máu đỏ trên giường kia. Mặc dù vì nó mà cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại đau đớn đến tan nát cõi lòng.
Cô nào có thể ngờ được, cơn ác mộng năm năm trước lại thành cọng rơm cứu mạng cô hôm nay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]