Trác Phàm được Bạch tỷ tỷ đưa đến nơi hẹn. Hắn giả vờ bất tỉnh đến nửa canh giờ sau thì từ từ mở mắt ra. Đôi mắt hiện một tia mê man mở miệng thì thào: “Đây là đâu, ta chết rồi sao?”
“Ngươi chết thì ai chữa trị cho ta?” Bạch tỷ tỷ nghe thế cười cười nói
“A. Là Bạch tỷ tỷ. Là ngươi đã cứu ta sao?”
“Đương nhiên là không. Khi ta đến ngươi đã được cứu rồi.”
“Tỷ tỷ, ta bị thương nặng e rằng hôm nay không chữa trị được cho tỷ. Ngày mai ta chữa có được hay không?” Trác Phàm một mặt đáng thương nhìn nàng ta nói
“Ngươi cứ chữa thương cho chính mình tốt đi. Từ ngày mai cũng không cần đến đây để chữa trị cho ta nữa.”
“Như vậy sao được? Tỷ tỷ còn chưa khỏi hoàn toàn mà?”
“Dạ Tán, có phải ngươi sẽ tham gia Đan hội sắp tổ chức hay không?”
“Đương nhiên rồi! Đấy là nguyện vọng của gia tộc ta mà!”
Nghe nàng nói vậy, Trác Phàm vội vàng trả lời. Ai đến thành Minh Nguyệt vào thời gian này mà chẳng để tham gia Đan hội đâu? Hắn nghe không còn được gặp nàng không khỏi lộ chút buồn bã nói:
“Sau này ta còn gặp tỷ tỷ nữa hay không?”
“Có duyên thì sẽ gặp lại. Bây giờ cứ ở đây dưỡng thương cho tốt. Ta đi đây!”
Nói xong, nàng liền quay mặt đi ngay lập tức mà không nhìn hắn thêm lần nào nữa. Trác Phàm ngồi đó nhìn theo bóng hình kia đôi mắt lộ ra một chút lưu luyến không nỡ. Hắn nhìn xung quanh lần nữa, đây là nơi lần đầu tiên hắn cùng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao/1204487/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.