Chương trước
Chương sau
Lang yêu nhận thấy nguy hiểm, nhanh chóng tránh né sang một bên rồi từ miệng phóng ra hỏa cầu lớn về phía bọn họ. Ba Ngải Tư liền kéo hai tỷ muội ra, chạy đến chỗ Mâu Thành Vũ đẩy hắn cho Tống Mao Băng, tự thân đỡ đòn này.

Đỡ được hỏa cầu nhưng cơ thể y cũng bị thương không ít. Y khạc ra một ngụm máu đỏ lớn, chân tay đều run rẩy, phải dựa vào trường kiếm chống trên đất mới có thể đứng vững được. Với tu vi của y hiện tại không thể nào so sánh được với một yêu thú thất giai đỉnh phong nhưng nếu có thể bảo hộ bọn họ thì cái mạng rách này của y chẳng tốn là bao. Không thể để cho tương lai đó xuất hiện!

"Các ngươi cứ đi trước! Chỉ.... Chỉ cần một minh ta.... là có thể cầm chân được con lang yêu này! Chạy ngay!" Ba Ngải Tư hô lớn nhưng chẳng ai dám chạy cả.

"Huynh nói cái gì vậy đại ca?! Chúng ta là huynh đệ thì phải chiến đấu tới cùng chứ! Ta không cho phép huynh chiến đấu trong tình trạng này được!" Tống Mao Bàng kịch liệt phản đối.

Đúng lúc ấy thì bỗng nhiên Tống Mao Bàng khạc ra một ngụm máu lớn. Hắn lấy tay lên sờ thử liền nhận ra là máu thật. Đây chính là hậu quả sử dụng Thần Hư Giới với cái tu vi Luyện Thể cảnh nhỏ bé này. Nguyên Ngọc nhanh chóng chạy đến đỡ Tống Mao Bàng kéo về phía sau.

Bỗng nhiên Nguyên Thủy Tinh Kiếm run lên kịch liệt, một đạo bạch quang từ trường kiếm tụ lại phóng về phía đám lang yêu. Ánh sáng chói lóa đến mức làm bọn họ phải lấy tay che lại. Đến lúc mở mắt ra thì thấy đám lang yêu đều chết nằm vật vã trên đất, mấy con còn sống thi gầm gừ vài tiếng rồi bỏ đi.

"Chuyện.... Chuyện gì thế này?" Ba Ngải Tư trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt nhưng rồi cũng không trụ nổi mà ngất đi. Mâu Thành Vũ nhanh nhẹn chạy đến đỡ y rồi lại nhìn sang Nguyên Thủy Tinh Kiếm bằng ánh mắt bí ẩn.

"Huynh ấy không sao nhưng chúng ta cần tìm một nơi để chữa thương cho cả hai. À, A Ly, muội có thể giúp ta lấy nội đạn của con Khắc Hồn Lang Yêu thất giai đỉnh phong và sừng cùng với vảy cứng củagiúp ta lấy nội đan của con Khắc Hồn Lang Yêu thất giai đỉnh phong và sừng cùng với vảy cứng của nó nhé?" Mâu Thành Vũ tra Nguyên Thủy Tinh Kiếm vào vỏ, đỡ y đi qua cây cầu.

Đám u hồn do ảnh hưởng từ đạo bạch quang hồi nãy giờ không dám tiến đến mà nấp ở một góc. Cứ thế bọn họ thuận lợi đi qua cây cầu nhưng không biết vì sao trong lòng Mâu Thành Vũ lại có cảm giác không hay. Hắn cứ có cảm giác tiếp theo sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Vừa bước qua cây cầu treo vài giây thì ngay lập tức nó hoàn toàn sụp xuống, rơi xuống vực sâu cả trăm trượng. Nguyên Ly ôm A Mẫn trong tay nhìn thấy cảnh này bất giác sóng lưng khẽ run.



Nhìn quanh, Nguyên Ngọc thấy một tảng đá lớn liền bảo Mâu Thành Vũ kéo cả hai qua rồi đặt cả hai nằm lên. Xong xuôi, Nguyên Ngọc lấy từ giới chỉ của mình ra một bình thủy dược trị thương cho cả hai uống. Vì vết thương không quá sâu nên là tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

"Ba huynh thật đúng là một người cứng đầu mà. Chúng ta đều là những nhân vật quan trọng nhưng huynh ấy cũng không thể lấy mạng sống mình ra đổi được." Nguyên Ly đặt A Mẫn xuống đất, tiến lại gần.

"Khi ta gặp huynh ấy đã thế rồi. Huynh ấy là loại người rất cứng đầu. Nếu không đạt được mục đích hay thành quả mình muốn thì huynh ấy sẽ làm tiếp. Ta rất ngưỡng mộ huynh ấy thế nhưng huynh thật sự chẳng xem mạng sống mình ra gì cả!" Mâu Thành Vũ rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nói.

***

Ba Ngải Tư rảo bước bên trong thức hải của mình, khung cảnh lần này không thay đổi nữa mà vẫn cảnh núi non trùng điệp như lần trước khi y đến. Thấy y, Thượng Quan Hàm Dục lượn vài vòng rồi hạ xuống chỗ y.

"Tiểu tử, ngươi lại tự làm mình bị thương rồi đúng không?" Thượng Quan Hàm Dục khó chịu nhìn.

Lúc này Ba Ngải Tư không biết nói thế nào nữa. Y cảm thấy chút thương tích này có gì đâu để quan tâm chứ. Bản thân y là nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ phải xấu hổ vì mấy vết thương nhỏ nhặt sao?

"Hahah, tiền bối à, mấy vết thương này chẳng là gì đâu. Ta là nam nhân, có mấy vết thương cũng là chuyện bình thường thôi. À mà tiền bối, tiền bối gọi vãn bối đến đây có chuyện gì không?" Ba Ngải Tư ôm quyền hỏi.

"Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng cho lắm. Ta chỉ muốn nhắc nhở tiểu tử ngươi là thời gian tiếp theo phải cẩn thận khi hành động hơn. Vài ngày trước khi ta thoát khỏi thức hải này đi đến Thiên giới nghe ngóng tin tức thì phát hiện ra Triệu Đức Hành đang điều tra lão Minh Vương. Hiện tại vẫn không có gì nhưng thời gian tiếp theo e là nguy hiểm vẫn còn rình rập." Thượng Quan Hàm Dục thở dài nói: "Chuyện quan trọng thứ hai là Thiên Quang Tông và Bách Yến Môn bị diệt rồi. Đông Giang bắt đầu khai chiến với Bắc Hầu rồi."

Ba Ngải Tư nghe xong đầu óc bắt đầu choáng váng, đống thông tin này thật sự đúng là khủng kiếp mà. Chưa gì mà hai môn phái đó bị diệt rồi ư? Y tưởng phải đến vài năm sau mới bắt đầu hành động chứ. Vừa xong thì Đông Giang với Bắc Hầu khai chiến rồi ư? Nhanh thật đấy....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.