Trong suốt bữa cơm, Mạc Thiên Di luôn cảm nhận được một luồng ánh mắt lạnh lùng.
Khi nàng ngẩng đâu, ánh mắt đó lại biến mất, như thể tất cả chỉ là ảo giác.
Mạc Thiên Di không phải người mù, rất sớm đã cảm nhận được cảm giác chán ghét của băng sơn mỹ nhân dành cho mình. Vân Thụy có lý do riêng của nàng ta, Mạc Thiên Di cũng đoán được phần nào, đại khái cảm thấy nàng có nhiều nam tử vây quanh, là một nữ tử hoa tâm không biết giữ mặt mũi. Trong lòng Mạc Thiên Di không mấy để tâm, dù sao trước đây không lâu nàng cũng nghĩ bản thân có phải chăng là người như vậy.
Chậc... nghĩ tới trước kia nàng còn mặc nam trang, khuôn mặt cũng coi là tuấn tú lịch sự, hấp dẫn không ít ánh mắt nữ tử. Thật không ngờ vừa mới đổi sang nữ trang đã bị người ta ghét bỏ.
"Thở dài gì vậy?"
Võng Dực cười cười, tiện tay đem hạt cơm trên miệng nàng gạt xuống. Mạc Thiên Di chẹp miệng, mắt đảo quanh ba nam nhân một trái hai phải, mỗi người một vẻ, người nào người nấy tuấn mỹ vô trù, đều là cực phẩm nam tử trăm người có một. Chỉ nhìn vẻ ngoài mà đánh giá, Mạc Thiên Di nàng đúng là đã nhặt được một tiện nghi cực lớn.
"Đúng rồi đại ca, hình như từ sáng tới giờ ta không thấy hai người Sở Diêm. Hai người họ đi đâu cả rồi?"
Hai người đó còn bám dính Mạc Thiên Di hơn cả Võng Dực, vậy mà bây giờ một người cũng không thấy, đúng là chuyện lạ.
Sở Diêm khó hiểu dùng khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154779/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.