Võng Dực và Sở Diêm cùng nhau sửng sốt, Mạc Thiên Di lẳng lặng thu hồi ánh mắt, hơi hơi cúi đầu.
Sở Diêm ôn nhu sờ đầu nàng, trong một giây vừa rồi, chính y cũng thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng Sở Ngân, trách không được nàng nhớ nhung hoài niệm. Cũng không biết là ở cùng đã lâu mà lây nhiễm, hay đây mới là bản tính ẩn núp trong người Võng Dực, cho đến khi rời khỏi Sa Hoang mới để lộ ra.
Võng Dực thu hồi sắc mặt, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Y phất phất tay:"Đều nhanh lên chút, đừng để nàng bị nhiễm lạnh."
Ba người còn lại không chần chờ, nối đuôi nhau bước nhanh ra ngoài. Võng Dực đi đến bên giường ngồi xuống bên cạnh Mạc Thiên Di, từ tốn hỏi:"Rất nhớ y sao?"
Mạc Thiên Di không lòng vòng chối bỏ, khẽ gật đầu một cái, tiếp tục dùng tay ra dấu:"Nhớ. Không chỉ nhớ mà còn lo lắng. Mặc dù biết chàng ấy không sao, thế nhưng mãi chưa tỉnh lại, ta chỉ sợ lại đột ngột phát sinh chuyện gì."
Vì sự thẳng thắn của nàng, Võng Dực không những không tức giận, thậm chí còn âm thầm cao hứng. Tình cảm giữa Mạc Thiên Di và Sở Ngân là loại gắn bó cộng sinh mà y hiện tại không thể nào bì nổi, trước đây nàng cũng từng nói, huyết quản chảy trong người nàng một nửa là của y trao tặng. Võng Dực ngẫm nghĩ một lúc, thử đề nghị:"Hay là chúng ta ngày mai trở về Dược cốc nhìn qua?"
"Ta cũng định như vậy, hiện tại phải giải quyết xong cục diện rối rắm này trước đã. Chờ ta khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154780/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.