Chương trước
Chương sau
Dù đã linh cảm được từ trước, khi nghe thấy một từ chết từ miệng Minh Nguyệt phát ra, đám người A Đa Lãng vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng, dường như không thể nào tin nổi. Trong trí nhớ của họ, Võng Dao là một người vừa dịu dàng vừa kiên định, bên cạnh còn có ba người Mặc Chiêu thực lực siêu cường đặt trong tầm mắt, không dễ gì nói đi là đi.
"Là ai giết?". Có người không nhịn được gào lên:"Chúng ta phải báo thù cho Võng Dao!"
"Báo thù?"
Trên môi Mạc Thiên Di gợn lên một nụ cười lạnh:"Đương nhiên phải báo thù."
Chưa ai từng thấy vẻ tàn nhẫn như vậy của Mạc Thiên Di.
Mặt mày lãnh đạm, càng nhìn càng khiến người ta buồn lòng.
"Mọi người đi đường xa, trước vào nghỉ ngơi đi."
Sở Diêm nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng ngoài ảo não còn có cảm giác bất lực không nói nổi thành lời. Nào có ai dám không nghe theo, rầu rĩ bước vào trong, tự động cách xa Mạc Thiên Di một đoạn. Không phải bọn họ không muốn an ủi nàng, chẳng qua sự bi thương luôn đọng trên mi mắt, như thể nghe thêm một câu, hết thảy sẽ phá kén mà ra.
A Đa Lãng quay sang Minh Nguyệt, giọng lạnh tanh:"Nói cho ta biết chuyện khi đó."
Đây cũng là thắc mắc của rất nhiều người, Sở Diêm cũng không ngoại lệ. Minh Nguyệt đem những gì nàng chứng kiến và nghe được kể lại toàn bộ, cuối cùng còn thêm vào một câu:"Bây giờ tất cả người ở Đế Đô đều coi chủ tử là kẻ điên, Thánh Môn còn không ngừng thả ra đồn đại bất lợi, nói người làm việc trái với luân thường, chắc chắn sẽ không được trời đất khoan dung."
Mục Lăng nói:"Theo như những gì Mạc Thiên Di kể lại, Nhan Tự quả là một kẻ lợi hại. Y lợi dụng nàng đối phó với Thánh Môn và các thế lực khác, sau đó đổ hết tội lỗi lên đầu nàng. Khi nàng đến tìm Nhan Tự, có không ít người của Thánh Môn đi theo, chỉ đợi đến khi Mạc Thiên Di thất thủ mới tranh thủ cơ hội muốn giết nàng diệt khẩu, cũng may là Võng Dực đến kịp."
Chỉ tóm gọn trong vài câu, thế nhưng tình thế lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm, không phải nói muốn tưởng tượng là có thể tưởng tượng ra được. Trong tim Sở Diêm như có một cái dằm, người nói thêm một chữ, dằm đâm vào càng sâu, một đường chọc thẳng tới cốt tủy. Y chẳng dám ngăn cản cảm giác đau đớn đang bành trướng trong ngực, chỉ để thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân đã từng tồi tệ đến mức nào.
A Đa Lãng vẫn luôn trầm mặc.
Võng Dực liếc y một cái, hồi lâu sau mới cất bước lại gần:"Tình hình gần đây thế nào rồi?"
"Vẫn vậy. Bọn chúng đã bị chúng ta kiểm soát nhưng vẫn còn chưa phục."
Võng Dực hơi nhíu mày:"Không phải trước khi đi ta đã nói rõ với ngươi rồi sao. Ngươi từ lúc nào trở nên ủy mị như vậy rồi?"
"Không phục thì giết?". A Đa Lãng tựa người vào tường, hơi lắc đầu:"Ta chỉ nghĩ nếu là Mặc Chiêu, có lẽ nàng sẽ không làm vậy."
"Mặc Chiêu sẽ không làm vậy, nhưng ngươi đừng quên, Mặc Chiêu từ lâu đã chết". Võng Dực cười lạnh:"Nếu là Mạc Thiên Di thì chưa chắc."
A Đa Lãng âm thầm lẩm bẩm ba chữ Mạc Thiên Di trong miệng. Hóa ra đây mới là tên thật của nàng.
Người cũng như tên.
A Đa Lãng sâu kín nói:"Võng Dực, ta tin ngươi có thể cứu được chủ tử."
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, A Đa Lãng cũng sẽ không tin một Mặc Chiêu phong lưu tuyệt đại, vân đạm phong khinh trước kia sẽ có ngày trở thành một Mạc Thiên Di lạnh lùng sắt đá, chẳng khác nào cái xác biết đi của hiện tại. Rõ ràng trước đây chính nàng cường thế kéo y ra khỏi vũng bùn, tình huống giờ đây đổi ngược, y lại cảm thấy bản thân không có bản lĩnh đó.
Nhưng Võng Dực có thể.
"Tóc của nàng vốn không phải màu bạc, mà là bạc trắng chỉ trong một chớp mắt, việc này ngươi có biết không?"
Sắc mặt Võng Dực lạnh tanh, sâu trong mắt là tình cảm quyến luyến và cố chấp điên cuồng. Nhìn vẻ hoảng sợ trên mặt A Đa Lãng, Võng Dực không ngạc nhiên, chỉ cảm thấy một từ cứu y vừa nói thật quá mức châm chọc, lời nói ra miệng bất giác mang theo sự uy hiếp:"Nàng đã nhập ma, ta và nàng cùng nhập ma, vậy thì có sao chứ? Nàng muốn giết một người, ta thay nàng giết. Nàng muốn giết một trăm người, ta lấy máu dọn đường cho nàng! A Đa Lãng, ta rất thưởng thức ngươi, nhưng nếu như ngươi tiến thêm một bước, ta chắc chắn sẽ không nể tình."
A Đa Lãng im lặng một lúc, nhẹ nhàng thở ra:"Ta đối với chủ tử không phải loại tình cảm đó. Ta cũng tin, chủ tử chấp nhận ngươi bởi vì trong lúc tuyệt vọng nhất ngươi ở bên cạnh người, ngươi có thể yên tâm, không cần lo lắng ta sẽ tiếp cận chủ tử để mưu cầu loại tình cảm kia."
"Võng Dực, lời của ta có thể ngươi nghe không lọt tai nhưng ta vẫn muốn nói. Võng Dao đã chết, chủ tử có thể mãi mãi nhớ tới nàng, song ngàn vạn không nên hủy hoại cuộc sống và tương lai vì nàng. Lần đầu tiên gặp lại, ta nhìn vào mắt người, ngươi biết ta nhìn thấy gì không? Ta nhìn thấy tâm của người nguội lạnh, người đang cười, mà còn khó coi hơn khóc. Đối với người, những huynh đệ Sa Hoang chúng ta chỉ là thuộc hạ, còn ngươi thì khác, ngươi là người trong lòng chủ tử. Đừng để Võng Dao hi sinh vô ích."
Đúng là lời khó nghe, nhưng một khi nghe rồi, lại không thể không để tâm đến nữa.
Khí lạnh trên người Võng Dực càng ngày càng nhiều, A Đa Lãng coi như không thấy, khẽ cười nói:"Ngươi cũng nên để ý tới hoa đào của ngươi, tâm trạng của Mạc Thiên Di đang không tốt, đừng để tới tay lại đánh rơi, hối hận cũng không kịp".
Nói xong không đợi phản ứng của Võng Dực, tiêu sái quay người rời đi.
Y đúng là không có loại tình cảm nam nữ đặc biệt với Mạc Thiên Di, thế nhưng muốn dùng loại ngữ điệu uy hiếp đó để nói chuyện với y... Hừ!
Cho ngươi nghẹn chết.
Võng Dực giật mình, vô thức tìm kiếm bóng dáng Mạc Thiên Di, phát hiện nàng đang ở cùng một chỗ với đám người Phùng Hoan. Minh Nguyệt vừa làm một bàn cơm đơn giản, hơn năm mươi người chia nhau ngồi trên tảng đá và ghế gỗ mà trước đây Mục Lăng mang về. Bên phải Mạc Thiên Di đã có Sở Diêm, bên trái vẫn còn hai ghế trống. Phùng Hoan đang nhìn y, lại nhìn về phía ghế trống, bộ dáng hâm mộ thèm muốn không hề che giấu được.
Bao nhiêu bực bội trong lòng đều bay biến đâu hết, thay thế bằng thỏa mãn và kiêu ngạo không thể nào lý giải. Võng Dực không kìm được khóe miệng nhếch lên, bước dài về phía Mạc Thiên Di, vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh nàng. Mạc Thiên Di mỉm cười gật đầu với y, khóe mắt dừng ở thân ảnh không động ở một góc, đột nhiên nói:"Ngươi cũng ngồi xuống ăn đi."
Triệu Tử Khiêm ngẩng đầu, hơi hơi nhíu mày.
"Triệu Tử Khiêm". Mạc Thiên Di lại gọi thêm một lần.
Lúc này Triệu Tử Khiêm mới biết không phải y nghe lầm. Mạc Thiên Di thật sự đang gọi y, còn là lần đầu tiên nàng chủ động bắt chuyện sau lần y bị nàng đả thương. Triệu Tử Khiêm ngơ ngác đi tới, vị trí còn trống duy nhất là bên cạnh Võng Dực. Trong lúc y do dự, Mạc Thiên Di đã trực tiếp thay y quyết định, phất tay nói:"Ngồi đi."
Cả người Triệu Tử Khiêm lâng lâng, cảm thấy thứ bản thân ngồi lên không phải ghế gỗ mà là khối đá được nung thành nóng đỏ. Bất quá, dù có hun tới cháy đen đi chăng nữa cũng là y muốn ngồi, còn cực kỳ nguyện ý ngồi vào.
"Nếu ngươi không muốn có thể ngồi ở đây, ta đổi chỗ cho ngươi."
Một giọng nói lành lạnh vang lên, thanh âm trong trẻo như suối, so với chất giọng hiện tại của Mạc Thiên Di đúng là một trời một vực. Triệu Tử Khiêm chỉ thấy thực chói tai, so với bất kỳ giọng nói nào càng chói tai hơn, thậm chí y còn có ý nghĩ đem nữ tử này đánh bay ra chỗ khác. Trên mặt y có điểm nào không nguyện ý?
Nữ tử này đúng là có mắt không tròng!
Mạc Thiên Di khi ấy mới nhìn tới nữ tử duy nhất trong đám nam tử vừa tới từ Sa Hoang, gương mặt xa lạ, khí chất lãnh đạm trên người nàng ta là tự nhiên, không phải cố tình giả bộ. Nữ tử mặc váy lụa màu trắng, thần sắc giá lạnh như băng tuyết, ngũ quan tú mỹ thanh lệ, đúng là một giai nhân hiếm có.
Thấy nàng nhìn không chớp mắt, Phùng Hoan vội vàng giới thiệu:"Đây là Vân Thụy Vân cô nương, trước đây cô nương gặp phải đạo tặc được Võng Dực tình cờ cứu giúp. Tuy rằng dong binh đoàn Thanh Long tiền lệ vốn không nhận nữ nhân, chúng đệ thấy Vân cô nương không còn nơi nào để đi, cho nên để nàng ấy ở lại."
Băng sơn mỹ nhân nhàn nhạt gật đầu chào hỏi.
Mạc Thiên Di định nói thêm gì đó, cổ họng tự nhiên lại đau buốt, trong đầu thoáng qua mấy lời dặn dò của A Kiện. Nàng thở dài, dùng tay ra dấu.
Võng Dực thay nàng truyền đạt lại:"Nàng nói ngươi cứ yên tâm ở lại, không cần khách khí."
Ngạc Địch không còn nhịn nổi nữa, đem vấn đề trong lòng hỏi ra:"Khoan hãy nói đến chuyện đó, giọng vừa rồi rốt cuộc là sao? Giọng của chủ tử không giống như bẩm sinh đã vậy, chẳng lẽ cổ họng của người gặp phải vấn đề."
Thanh âm của Mạc Thiên Di do nàng dùng một loại thủ pháp thay đổi giọng nói, trầm nhưng không khàn, mỗi lần cất giọng đều mang theo cảm giác mềm nhẹ thong dong. Giọng nói mới rồi lại hoàn toàn khác hẳn, Mạc Thiên Di quay về thân phận nữ tử, không có lý nào phải ngụy trang theo chiều hướng tiêu cực. Câu trả lời duy nhất là cổ họng Mạc Thiên Di gặp phải vấn đề, còn là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Minh Nguyệt lập tức bị chọc phải chỗ ngứa, nghiến răng nghiến lợi giải thích:"Đều là do loại hàn độc chết tiệt kia, thuốc giải hàn độc phá hỏng cổ họng của chủ tử. Nếu không cẩn thận tĩnh dưỡng, giọng nói của người coi như bị phá hủy hoàn toàn."
Một đám người đứng ngồi không yên, Minh Tịnh nhàn nhạt bỏ thêm một câu:"Các người tốt nhất nên học thêm thủ ngữ. Hoa Thần Vũ đã nói, nếu ba tháng sau này chủ tử còn cậy mạnh nói chuyện, có là thần tiên cũng không cứu được."
Đây không phải là chuyện nhỏ!
Phùng Hoan phẫn hận vỗ bàn đứng bật dậy:"Lão tử phải giết chết lão già không biết xấu hổ kia!"
Mạc Thiên Di day day trán, lại làm ra vài động tác tay.
"Chủ tử nói không nghiêm trọng tới vậy, không cần kích động?"
"Thế nào gọi là không nghiêm trọng?"
A Kiện vừa mới về tới, không chút khách khí đẩy Triệu Tử Khiêm sang một bên, chính mình ngồi xuống cạnh Võng Dực. Triệu Tử Khiêm đen mặt nhưng không làm gì được, A Kiện uống một chén nước, tiếp tục nói:"Mạc Thiên Di, lời ta nói trước đây không phải là dọa tỷ, chớ nghĩ có thể che giấu được suốt đời. Tỷ đừng nghĩ ma pháp mạnh lên, thân thể tỷ rốt cuộc bị hàn độc tàn phá tới mức nào, chẳng phải bản thân tỷ mới là người rõ nhất? Sau này chỉ một căn bệnh vặt cũng có lấy đi tính mạng của tỷ, chuyện này chẳng lẽ còn chưa đủ nghiêm trọng?"
"Miệng vết thương do băng phách tạo ra vĩnh viễn không có thuốc giải, mùa hè ngứa ngáy, mùa đông đau rát, Mạc Thiên Di, những thứ này sẽ theo tỷ cả đời."
Không chỉ Sở Diêm, Võng Dực và Triệu Tử Khiêm đều giật mình sửng sốt.
Bọn họ chưa từng nghe qua chuyện này. A Kiện không nói, Mạc Thiên Di cũng lựa chọn không nói.
Nếu miệng vết thương mãi mãi không thể lành lại, chẳng phải... chẳng phải hồi ức đau thương kia sẽ đeo bám Mạc Thiên Di suốt đời, tới chết không nguôi?
A Đa Lãng siết chặt chiếc đũa trong tay, ngón cái dùng sức niết xuống, thiếu một chút đem chiếc đũa bẻ gãy. Minh Tịnh đứng dậy, sau đó lại ngồi xuống, lặp lại như vậy mấy lần cũng không đủ để đè xuống sự khiếp sợ trong lòng.
"Hoa Thần Vũ, nếu còn nói thêm một câu nữa thì trở về Thiên Vực đi."
Mạc Thiên Di đặt đôi đũa xuống bàn, chỉ một động tác đơn giản thế thôi, tất cả đều im phăng phắc, không một ai dám thở mạnh chứ đừng nói là chen lời. A Kiện mím chặt môi, thật lâu sau mới thở dài, coi như thỏa hiệp:"Được được, ta không nói, tỷ cũng đừng nói chuyện, tránh để cổ họng bị đau."
Sở Diêm nắm lấy tay đặt dưới bàn của Mạc Thiên Di, vẻ mặt nàng lập tức ôn hòa xuống, nghiêng đầu nói:"Chú ý điều dưỡng là được, không sao."
Cảnh trước sau đối lập cực kỳ gai mắt, A Kiện bĩu môi, khẽ hừ nhỏ một tiếng:"Chỉ biết lớn tiếng bắt nạt người ta."
Mạc Thiên Di có chút dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút, vẫy vẫy tay gọi A Kiện lại gần. Tiểu tử giương mày ghét bỏ, mũi hếch lên trời, ngược lại vẫn nghe lời bước tới. Mạc Thiên Di cầm tay kéo y ngồi xuống chung ghế với nàng, ôn nhu nói:"Tỷ tỷ không phải cố ý to tiếng với đệ."
Cả người A Kiện đều đổ vào người nàng. Hôm nay y mặc một bộ áo choàng màu lam nhạt, hàng mi dài chớp chớp, môi nhỏ chu lên như cánh hoa, trong tuấn tú mang theo vẻ mềm mại. Mặt mày tuy vẫn còn non nớt, dung mạo tinh xảo nổi trội không hề bị ảnh hưởng, một đôi mắt phượng khiến người ta thương yêu.
Ghế của Mạc Thiên Di không có chỗ dựa, ngồi hai người có chút chật. Nàng vòng tay qua sau lưng để A Kiện khỏi ngã, lại gắp một miếng thịt mềm đặt vào bát y.
Đây đã là cực hạn dỗ dành.
Dáng vẻ này của hai người, thoạt nhìn qua giống một đôi phu thê âu yếm.
Đương nhiên tân nương tử không phải nữ nhân đang mặc áo choàng đen kia.
A Kiện cười tủm tỉm, trong lòng ngọt như ăn mật. Ba nam nhân bên cạnh sắp ghen tị đến điên, thầm nghĩ, không phải đệ đệ thân sinh đã chiều chuộng tới mức này, nếu mà phải, thật không biết sẽ còn sủng thành cái dạng gì nữa.
Võng Dực hơi nhíu mày, gõ nhẹ tay xuống bàn:"Ăn cơm."
Một đám người thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn ăn cơm. Mạc Thiên Di gặp thức ăn đặt vào chén của Sở Diêm và Võng Dực, nghĩ tới gì đó, tay vươn ra đặt một miếng cá vào bát Triệu Tử Khiêm, sau đó điềm nhiên bưng bát, chầm chậm ăn hết cơm trong chén.
Triệu Tử Khiêm cúi đầu, tay gắp miếng cá bỏ vào miệng. Cá rất tươi, cũng không gọi là phá lệ ngon miệng, song y lại cảm thấy tất cả sơn hào hải vị trước kia đều trở thành phí uổng.
Ai nói hôm nay chỉ có A Kiện mới được nàng dỗ dành?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.